Đầu tháng ba, Huyên đế quay về kinh. Sau đó liền treo hoàng bảng khắp cả nước, tìm họ Quân cùng thần y họ Phong đến chữa trị cho Yến đế, nếu ai có tung tích của bọn họ, liền thưởng vạn lượng hoàng kim, phong làm Thiên Hộ hầu. Nhất thời người người đều hứng khởi đua nhau tìm kiếm, nhưng thời gian trôi qua đã mấy tháng vẫn bặt vô âm tín.
Chớp mắt một cái đã là ngày hè nắng chói chang, các loại tin đồn về Yến đế đã sớm biến mất trong trí nhớ của bách tính. Chỉ còn lại vài người thích ngồi lê đôi mách, mỗi lúc rỗi rãi thường đem chuyện cũ về Huyên Yến hai người ra bàn luận. Tất nhiên đều có thêm mắm dặm muối, nói đến cả nước bọt đều tung bay, thậm chí có người bảo, Yến đế kỳ thực đang ẩn cư ở Thiên Sơn, bởi vì mỗi tháng Huyên đế đều sẽ rời kinh đến Thiên Sơn một lần…
Trong thạch thất âm hàn, sương trắng phủ dày đặc, phải rất lâu sau mới có thể nhìn rõ có một cỗ quan tài lớn được bày trên mặt đất, toàn bộ đều sử dụng Huyền Băng chạm khắc thành, hàn khí không ngừng từ bên trong quan tài tràn ra ngoài. Phía trong, một bích sam thiếu niên lẳng lặng nằm ở đó, khuôn mặt diễm lệ nhìn sống động như thật, khóe mặt ẩn chứa ý cười, tựa như đang mỉm cười trong mộng.
Sau khi đứng ngắm nhìn thật lâu, nam tử thân mặc hoa phục, đầu đội kim quan mới chậm rãi quỳ xuống bên cạnh quan tài, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-bich-lac/1862962/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.