Uống cạn ngụm dược cuối cùng, Bích Lạc buông chén xuống, nhìn Mạnh Thiên Dương – người từ nãy đến giờ vẫn một mực yên lặng ngồi bên cạnh y: “… Hắn đi rồi sao? Ta cũng phải quay về sơn cốc…”
Mạnh Thiên Dương lẳng lặng đứng lên, lấy vài kiện áo lông cừu thật dày xếp vào trong bao quần áo. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa hết rồi mới kéo tay Bích Lạc nói: “Đi nào, ta tiễn ngươi ra ngoài —“
“Mạnh Thiên Dương? … Bích Lạc có chút ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Mạnh Thiên Dương sẽ không đồng ý, y đã nghĩ cần phí lời một phen, vậy mà hắn lại không ngăn cản.
“… Nếu ngươi không muốn ở chỗ này, ta cứ tiếp tục níu giữ cũng chỉ là phí công, không phải sao?”
Mạnh Thiên Dương khổ sở cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Bích Lạc một lần rồi lập tức thu hồi. Đỡ y ra khỏi phòng, đi về hướng xe ngựa trong viện.
“Ngươi thích thanh tịnh, ta cũng sẽ không tiếp tục đến quấy rối ngươi nữa. Nhưng ngươi cần phải uống thuốc, ta sẽ bảo Vân Thương đưa tới đúng hạn, thiếu vật gì ngươi cứ bảo hắn là được.” Hắn buồn bã, vuốt ve xương cổ tay gầy mảnh của Bích Lạc: “Nếu ta tìm được Phong Kinh Lôi, sẽ tức khắc dẫn hắn đến sơn cốc chữa trị cho ngươi. Nhưng mà ngươi, cũng phải tự bảo trọng…”
“Ta đã biết…” Bích Lạc cúi đầu, khẽ khép hai mắt lại — Ở chung lâu ngày, y mới phát hiện thì ra Mạnh Thiên Dương vốn lãnh huyết vô tình hóa ra cũng có mặt ôn nhu như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-bich-lac/1862960/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.