“Bích Lạc…” Môi lại lần nữa hạ xuống, muốn phủ lên đôi môi đỏ mọng say lòng người của Bích Lạc. Nhưng Bích Lạc đột nhiên quay đầu, tránh đi nụ hôn của hắn —
Nhiệt huyết tràn đầy trong nháy mắt bị làm lạnh đi, Mạnh Thiên Dương giật mình nhìn Bích Lạc đang cố tách hai tay hắn ra: “Ngươi… không muốn cùng ta trở về sao?”
“Ta sẽ không quay về Phong Nhã Lâu.”
Đôi mắt sáng tựa làn thu thủy nhìn về phía mây bay trên bầu trời xa xôi, Bích Lạc ung dung nở nụ cười — Mạnh Thiên Dương, lúc ta rời khỏi Phong Nhã Lâu, ta đã từ trong mộng của ngươi tỉnh lại… Nếu như lúc trước, ngươi có được dù chỉ một phần vạn ôn nhu như hiện tại, ta chắc sẽ mừng như điên, muốn ta vì ngươi mà chết, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Nhưng hôm nay, đã quá muộn rồi…
“Đã quá muộn, Mạnh Thiên Dương…” Lộ ra nụ cười xinh đẹp tựa hoa quỳnh, Bích Lạc chậm rãi hướng chỗ sâu trong bụi hoa đi tới.
“Không —“
Mạnh Thiên Dương khó tin mà lắc đầu, Bích Lạc cư nhiên cự tuyệt hắn? …
Muốn vươn tay giữ lại bóng lưng màu ngọc bích đang ly khai càng ngày càng xa, nhưng cánh tay duỗi ra giữa không trung lại không thể nào hạ xuống, hầu kết lên xuống dao động, run giọng nói: “Vì sao? Ta đã biết ta sai rồi, ngươi không thể cho ta một cơ hội bù đắp hay sao? Ngươi cũng đã nói là không có hận ta…”
“Ta thực sự không hận ngươi, nhưng ta cũng không còn yêu ngươi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-bich-lac/1862945/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.