“Cung nghênh thánh thượng hồi cung!” Long Diễn Diệu sau khi bãi triều liền bước vào tẩm cung, một đám cung nhân ngay lập tức quỳ đầy đất.
“Yến vương đâu?” Không thấy Bích Lạc ra nghênh đón giống mọi lần, Long Diễn Diệu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Hồi thánh thượng, sáng nay Yến vương sau khi uống thuốc xong, đã đi Ngự Hoa Viên giải sầu rồi.”
Long Diễn Diệu gật đầu một cái, tùy ý cung nhân hầu hạ thay thường phục, sau đó cầm lấy kiện áo lông cừu ấm áp, cũng không mang theo người hầu, một mình hướng Ngự Hoa Viên đi tới.
Từ buổi cung yến ngày hôm đó tới nay cũng đã hơn nửa tháng, khí hậu càng ngày càng lạnh hơn rất nhiều, dọc hai bên đường, hoa cỏ vẫn nở đến xinh đẹp, chỉ là lá cây phủ đầy sương, trong không gian cẩm tú phồn hoa mơ hồ lộ ra vài phần đông se lạnh.
Bích Lạc này, thương thế vừa mới tốt hơn một chút, liền tiếp tục chạy loạn… Dưới chân Long Diễn Diệu giẫm lên một tầng lá khô, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên — Với tính khí của Bích Lạc, nhiều ngày qua bị hắn bắt buộc ở trong tẩm cung, ngoan ngoãn uống dược dưỡng thương, chỉ sợ từ lâu đã buồn bực đến khó chịu rồi…
Hắn cười thầm trong bụng, bất tri bất giác đã đi vào trong viên, nhưng Ngự Hoa Viên lớn như vậy, nhất thời cũng không biết Bích Lạc đang ở nơi nào. Đang định đi sâu vào trong, lại nghe thấy tiếng cước bộ gấp gáp phía sau, Lý thừa tướng cùng mấy thần tử tâm phúc khác đang vội vã đến gần.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-sinh-mong-chi-bich-lac/118631/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.