Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Cùng phu ‘mây mưa’, là chuyện khiến Asai Yui mệt nhất đời này, không có một trong.
Sau khi tiểu quái thú công chúa điện hạ tỉnh tỉnh mê mê bị nuốt sạch hoàn toàn, hậu tri hậu giác bỗng nhiên nhớ tới có phải mình đã quá ngu ngốc hay không.
Lời ngon tiếng ngọt đâu? Dịu dàng che chở đâu? Tòa nhà lớn và một đống hạ phó đâu? Phục trang đẹp đẽ món quà vô giá đâu?
—— cái gì cũng không có mà sao mình lại bị lừa đi thế?
Buồn bực…
Buồn bực quá…
Yui chùm kín chăn, nhích tới nhích lui, nàng đã sớm tỉnh dậy, nhưng đối phương còn chưa có phản ứng nên nàng cũng không biết nên làm gì.
Nên làm gì sau khi làm chuyện ấy? Câu đầu tiên giữa hai người phải là cái gì?
—— phu quân đại nhân, tối hôm qua chàng biến thành bạch tuộc nhiều chân.
—— nàng phát hiện thấy thế à.
Đối thoại kiểu gì!
“Tỉnh rồi à.”
Phu đã nhìn nàng ngủ say rất lâu, từ lúc phát hiện hơi thở nàng không đều, hắn đã biết Yui tỉnh. Mang ý định trêu chọc, phu tính nhìn xem tiểu quái thú muốn làm cái gì. Cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu, tiểu quái thú chùm kín như thế chắc sẽ rất nóng, nghĩ nghĩ, phu tốt bụng mở miệng.
“… Ừ.”
Yui ôm chăn. Cả người khó chịu, toàn thân vô lực, không hề muốn cử động. Phu tuy mở miệng, nhưng mà nàng vẫn… không dám nhìn phu.
Có lẽ là tính tình của con gái quấy phá? Kỳ thật, bề ngoài nàng có vẻ không câu nệ gì nhưng nội tâm vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-rat-yeu-ot/1849747/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.