Chương trước
Chương sau
Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
Ánh sáng rút đi, trên thế giới này không còn một người tên là Hitomi Kagewaki nữa.
Trong lòng Yui phức tạp, có chút cô đơn nhìn thoáng qua bốn phía trống rỗng, trong lòng như có một tảng đá rất lớn đè ép.
Thiếu chủ Hitomi nói, ngay từ đầu hắn đã biết Yui sẽ không đi cùng hắn, hắn xuất hiện chỉ là muốn xác nhận điều gì đó lần cuối, sau đó hóa thành vắng lặng. Muốn rời khỏi thế giới này quả nhiên bị giới hạn, cần nắm bắt cơ hội, nếu phu mang Yui đi thì quả thật có chút phiền phức, nhưng giờ có tàn niệm của mảnh ngọc Tứ Hồn cuối cùng, Yui có thể an toàn rời khỏi đây.
Đây có lẽ là sự bảo vệ lần cuối cùng, có lẽ, người ấy sẽ lấy một phương thức khác để xuất hiện.
Yui hiếm khi im lặng thế này, thẳng đến khi phu mang theo nàng, bước xuyên qua một lốc xoáy thời không, phong cảnh xung quanh thay đổi.
Nơi này…
Yui lập tức nhận ra, nơi đặt chân bọn họ vẫn là tòa thành cũ, cũng chính là ổ bạch tuộc mà gần đây phu đặt chân.
Quay đầu lại, Kanna và Kagura đều ở đây, gương mà cô bé tóc trắng cầm trong tay vẫn còn sót lại ánh sáng âm u, ánh sáng vừa tắt, cô bé cất gương đi.
Chẳng lẽ vừa rồi bọn họ xuất hiện từ trong gương? Yui nghĩ, cảm thấy thật thần kỳ.
Vẻ mặt của Kanna vẫn vô cảm như cũ, nhưng Kagura thì hơi kinh ngạc.
“Ngươi…”
Có lẽ nàng thật không ngờ phu lại mang theo Yui trở về, làm thế chẳng khác gì phu đã xác nhận điều gì đó ngay trước mặt mọi người.
“Ủa? Vẫn là ở nơi này à?”
Khung cảnh quen thuộc làm Yui yên tâm không ít, nàng vui vẻ, bản năng vươn tay kéo áo phu.
Nhưng Yui bỗng nhiên cứng đờ.
Đầu ngón tay nàng không chạm được thứ gì cả, nhẹ nhàng, ngón tay xuyên qua cánh tay phu, không hề có một chút cảm giác nào. Nàng, nàng bỗng nhiên không chạm được vào phu?!
Yui ngẩng đầu lên, giật mình nhìn về phía phu, ánh mắt nghi hoặc.
Nghi hoặc, không thể tin nổi, Yui lại vươn tay… lại xuyên qua một lần nữa, giống như mình trở nên trong suốt vậy.
“Tại sao lại…”
Ngoài Yui ra, những người còn lại đều không giật mình gì nhiều, chỉ là vẻ mặt của Kagura khi nhìn về phía Yui sâu sa hơn.
Yui nghi hoặc lắc đầu, lui lại mấy bước.
“Đau!!”
Nóng quá! Yui xoay người lại, ngoài ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu phía sau Yui, không có gì cả.
“Ánh sáng?”
Bước vào ánh mặt trời, Yui lập tức cảm thấy hai mắt đau đớn, cả người bỗng dưng nóng lên, Yui phản xạ né đi, cực kỳ kinh hoàng. Nàng chưa bao giờ cảm thấy ánh mặt trời nóng rực như thế, chỉ lộ ra ngoài mỗi một phút một giây thôi cũng giống như tràn ngập tra tấn.
“Kanna.”
Phu gọi một tiếng, lập tức, Kanna nghe lời đóng cửa sổ.
“Ta làm sao thế này…”
Yui ngây người nhìn thấy tay mình bị thương do ánh mặt trời, dù ngây thơ thế nào đi nữa thì cũng đã nhận ra khác thường, bất lực quay đầu nhìn phu.
“Bây giờ ngươi vẫn còn là con người đã chết rồi.”
Phu liếc Yui, khi nhìn thấy vết thương trên tay, ánh mắt hắn tối sầm lại.
“Chết rồi? A, đúng rồi…”
Thiếu chút nữa quên mất mình đã chết. Đã chết thì không đụng chạm được thứ gì còn sống cả, ngay cả ánh sáng mà trước kia thích nhất cũng thành cấm kỵ.
Yui mất mát cúi đầu, ủ rũ nửa ngày cũng không nói tiếng nào.
Bàn tay không mềm mại chạm vào đỉnh đầu Yui, Yui không cảm giác được gì, chỉ có thể tưởng tượng xúc cảm quen thuộc trước kia.
“Thân thể của ngươi vẫn còn, không phải không có khả năng trở lại như người bình thường.”
Lời nói của phu như là một lời hứa hẹn cho Yui hy vọng.
“Thế bây giờ ta có thể trở về không?”
Yui vừa nghe thấy thế, chờ mong nằm úp sấp vào phu, chỉ tiếc thân thể hoàn toàn xuyên qua người phu, tâm tình thật vất vả tốt lên một chút lại bị vô tình bật ngã.
Thân thể vẫn còn? Chẳng lẽ thân thể bị đông lạnh đứng lên biến thành gậy băng à?
“Sẽ không lâu lắm.”
Phu mở miệng, hiếm khi không phản cảm Yui ngu ngốc như thế.
“À.”
Yui cúi đầu. Trong thế giới mà không chạm được vào thứ gì, nàng chỉ có thể nhàm chán nghịch ngón tay của mình, cảm giác tự tiêu khiển này thật sự không tốt lắm.
Yui ngoan ngoãn đi theo phu, tránh né ánh mặt trời đi về phòng.
Nàng mặc mỏng mảnh, thời tiết như vậy cũng không thấy lạnh, đi đường mà như lướt, ngốc nghếch hơi chới với. Nàng không ăn được điểm tâm ngon, cũng không thể thay y phục xinh đẹp tinh xảo… Ngoài những điều ấy ra thì hình như cũng không có gì không tốt.
Không có gì không tốt… Mới là lạ!
Yui trộm liếc phu đang ngồi bên cạnh, lại quay đầu lại nhìn mình.
Mình ngay cả bóng cũng không có, không chạm được vào phu, không thể sờ không thể bổ nhào cũng không thể ôm, trong lòng ê ẩm…
**
Yui sầu não một lúc, chỉ biết đợi vài ngày.
Mấy ngày qua, nàng trở nên e ngại ánh mặt trời. Cũng không phải là hoàn toàn không thể chạm vào, chỉ là phu nói tốt nhất hãy ngoan ngoãn ở nơi râm mát. Yui nghe lời, chỉ có thể cả ngày ngồi trong phòng, buổi tối mới đi ra ngoài. Cứ như thế, thời gian ngủ nghỉ của Yui hoàn toàn thay đổi.
Yui trở nên càng thêm ỷ lại phu, có lẽ chính nàng cũng không nhận ra rằng ngoài lúc ngủ ra, hầu như vừa mở mắt là phải nhìn thấy phu, không thì không thể nào yên tâm được.
“Chàng xem chàng xem, mặt trời xuống núi rồi.”
Tới buổi tối, cũng là lúc Yui thường ra ngoài. Ban ngày bên ngoài là trời nắng, không thể ra được, cứ liên tục như vậy thì Yui sẽ chết vì nhàm chán mất.
“À.”
Gần đây phu trở nên dung túng Yui, hầu như là nếu nàng muốn ồn ào, thì hắn đều thành thật tùy nàng.
Yui cũng nhận ra, trước kia, phu suốt ngày đi làm chuyện xấu như cơm bữa, bỗng dưng thay đổi thế này khiến nàng mất tự nhiên, hầu như nàng không thấy phu đang vội vàng bận bịu cái gì. Mà nếu cứ tiếp tục không tính kế không gài bẫy ai như vậy thì phu lấy cái gì ăn cơm thế? Lỡ hết cái ăn nên quay về thâm sơn rừng già làm ruộng… Huhu, nàng là quý tộc, không muốn sống những ngày như của yêu quái nông thôn đâu.
“Mau mau, chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Chỉ có lúc thế này mới có thể ra ngoài. Không chạm được vào phu thì Yui liên tục ở một bên lăn lộn làm nũng vậy, rất có dáng ‘chàng không đi thì ta tuyệt đối không từ bỏ ý định’.
“Ồn quá.”
Ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút nào, hoàn toàn có lệ.
Yui thuận thế muốn đi kéo phu, nhưng lại thất bại.
“A, ta quên mất.”
Nháy mắt, tiểu công chúa liền im lặng.
Phu nhíu mày.
“Được rồi, ta đi ngủ vậy.” Yui trộm liếc phu một cái, không hiểu sao phu bỗng nhiên trầm mặc như thế, nàng hơi ngượng ngùng.
Nâng mắt lên, chờ mong nhìn phu, cúi đầu, níu níu khăn tay, nâng mắt lên, chờ mong nhìn, cúi đầu, tiếp tục níu níu khăn tay…
“Tối đa một canh giờ.”
Còn chưa hoàn toàn đứng dậy, chợt nghe thấy phu mở miệng.
“Hả?”
Yui bỗng nhiên hiểu được, vẻ mặt lập tức trở nên nịnh nọt ngây ngô cười.
“Ý chàng là có thể ra ngoài à?”
Phu đứng dậy, cứ thế đến cửa, không hề nhìn ‘cái đuôi’ sau lưng.
“Đợi ta với!”
Yui chạy nhanh theo sau phu.
Nàng chỉ cần làm nũng giả vờ đáng thương. Phu chỉ biết ăn mềm không ăn cứng, nàng làm nhiều là hắn sẽ nghe lời ngay.
Quả nhiên mình thông minh mà!
**
Xung quanh chỗ ở của phu không có gì phồn hoa, bản thân phu bình thường cũng chỉ ở nhà, không đi dạo phố bao giờ, cho nên nhất thời không biết mang Yui đi đâu. Thật vất vả tìm được một tòa thành khá lớn, chỉ tiếc tòa thành này hình như đang suy sụp, buổi tối chỉ có chợ đêm thưa thớt, trông thật tiêu điều.
Vẫn là kinh đô tốt hơn, tuy rằng Yui cũng chỉ là nghe nói mà thôi. Liếc quanh một cái, không có gì đẹp hay thú vị, Yui không còn hưng trí gì cả.
“Chúng ta trở về đi.”
Thất vọng.
Chẳng có gì cả, không muôn màu mà rực rỡ mình muốn.
Yui đang rất thất vọng, không nghe thấy phu đang nhẹ nhàng nói gì.
Bỗng nhiên hoa mắt, có thứ gì đó rơi vào trong lòng bàn tay.
Chính xác mà nói, có đồ gì đó đang bay trong lòng bàn tay Yui.
“Đây là cái gì?”
Yui chỉ nhìn thấy một đóa hoa đơn điệu? Đóa hoa trắng bệch, tha thứ cho sự hình dung của Yui đi, thứ này trông khá khó coi.
Phu hơi mất tự nhiên đứng trong bóng ma, phu lại đang điên điên khùng khùng gì thế?
Yui là quý tộc, có thứ tốt gì chưa thấy qua chứ, loại hoa trông phàm tục này thật đúng là… hì hì, rất thích!
Ne ne, đây là phu đưa đấy, đẹp ở mọi góc nhìn đúng không? Không biết phu lấy thứ này ở nơi đâu ra, Yui méo mó đầu, tưởng tượng phu khuya khoắt ra vườn bới đất hái hoa… Hì hì.
“Không biết vì sao các ngươi lại thích mấy cái thứ ấy.”
Giọng ghét bỏ của phu đánh vỡ không khí tốt đẹp.
“Ai thích—— xinh đẹp thì đương nhiên thích.”
Tốt xấu gì thì cũng là tâm ý của phu, phải rất thích mới đúng.
Lại trộm liếc phu một cái, này này, đứng xa như vậy làm gì chứ.
“Sao ta bỗng dưng lại cảm thấy mình bị ghét bỏ thế…”
Buồn bực một chút xong, Yui nhìn kỹ đóa hoa trong tay.
Yui biết mình vươn tay cũng không chạm vào được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn.
“Bách Nhật Ngữ.”
Phu mở miệng.
“Là tên của nó à?”
Thì ra thứ khó coi này lại có tên cao nhã như thế, đúng là đã làm khó xử yêu quái nông thôn như phu rồi.
“Hoa trăm ngày chỉ nở một khắc.”
Phu hoàn toàn không nhìn thánh vật của quốc gia nào đó mà mình mua như cướp.
“Chỉ có một chốc lát thôi à? Ngắn ngủi quá.”
Phản ứng đầu tiên của Yui là quá mức ngắn ngủi, có chút ưu thương. Nhưng nghĩ lại, mình được thấy thứ ngắn ngủi như vậy thật quá may mắn.
“Ta thích lắm, cám ơn phu quân đại nhân.”
Gật đầu, bây giờ Yui chỉ cảm thấy trong lòng mình cực kỳ thỏa mãn.
Yui trịnh trọng như vậy khiến phu kinh ngạc, vẻ mặt có chút co quắp. Nhìn thấy Yui thật cẩn thận muốn sờ lại không sờ được hoa, giọng nói của hắn cũng nhẹ đi rất nhiều.
“Không bao lâu nữa, ngươi sẽ trở lại như cũ.”
Kẻ ngốc thì vẫn nên giống như trước kia thì tốt hơn.
“Ừ.”
Yui không chú ý, trả lời qua loa.
“Sợ hãi không?”
Sợ hãi vẫn sẽ mang dáng vẻ này.
Khi phu hỏi như vậy, không biết là đang hỏi Yui, hay là hỏi chính mình.
“Không.”
Có lo lắng khẩn trương, nhưng không sợ hãi, có lẽ ban đầu có sợ hãi, nhưng dần dần thì không. Yui biết, nếu phu đã nghĩ được biện pháp thì hẳn là sẽ làm được. Phu không thường đồng ý, nhưng một khi đã mở miệng thì dù là xuất phát từ trách nhiệm hay là kiêu ngạo, đều nhất định sẽ làm được.
Dù mang dáng vẻ gì đi nữa, nàng còn ở bên người phu cũng đã đủ rồi —— đương nhiên, nếu có thể ăn được đồ ăn ngon và mặc y phục đẹp cũng rất tốt.
Vẻ mong đợi của Yui rơi vào trong mắt phu.
Làm sống lại một người đã chết cũng không phải không có cách, ví dụ như, Thiên Sinh nha. Âm Mưu sư đang tính toán làm thế nào để yêu quái quý công tử đồng ý vung kiếm.
—— trên cơ bản là không có khả năng.
Dù là thế, phu nhìn tên ngốc cách đó không xa đang nhìn chằm chằm một đóa hoa, cảm thấy có một số việc phải thử một chút mới được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sesshoumaru sama cứu người, điều đó không có khả năng ╮(╯_╰)╭
Spoi:
Nhớ mang máng có đứa bé cho mình một con cá nướng, tên là cái gì ấy nhỉ? Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô bé = Hà Đồng da xanh tại bên cạnh = yêu quái tiên sinh thành thị chẳng phân biệt được địch ta cứ thế phóng khí lạnh!
Lừa bắt cóc trẻ em? Phu định làm gì? Trộm tiểu tri kỷ của yêu quái tiên sinh thành thị làm muốn tìm đường chết sao?
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.