Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< Dù sao thì ta vẫn là chính thất
Cuối cùng Yui được ở lại.
Đội ánh mắt lạ lùng 【 ta không giết ngươi chỉ là cảm thấy có ngươi cũng được mà không có cũng không sao 】của phu, nàng được ở lại, ở trong thành Hitomi trống rỗng, tự sinh tự diệt.
Cuộc sống hàng ngày vẫn không có gì khác, ngoài thị nữ hầu hạ đều biến mất, không còn điểm tâm ngọt, cái khác, vẫn có thể chịu được. Đôi khi, Yui cảm thấy được mình thật dễ nuôi, mấy ngày nay không có thị nữ, nàng đã học được tự nấu cơm, học được một mình ngồi trong phòng ngủ trống rỗng, học được tự mặc ki-mô-nô đơn giản, một mình tiêu khiển, một mình cảm khái, chỉ là vấn đề tự giặt y phục thì… Dù sao nàng cũng nhiều y phục, mặc một chiếc ném một chiếc cũng hoàn toàn không sao hết ╮(╯_╰)╭
Thành Hitomi đã trở nên đáng buồn, một chút sức sống cũng không có.
Không trung bên thành trì là chướng khí đen kịt bao phủ, hình thành kết giới đặc biệt. Nơi này ngoài phu, Kagura và Kanna, cùng với Yui, không còn ai khác nữa.
Duy nhất có biến hóa, đại khái chính là nhóm yêu quái nông thôn thường thường nhảy ra từ bụi cỏ v.v…, dưới cái gọi là “Kagura chúc phúc”, hoàn toàn không gây hại được Yui.
Thành trì phồn hoa ngày xưa hiện giờ trống rỗng, cô tịch làm người ta sợ hãi.
Ngày thường, Yui rất ít gặp được phu, ngoài Kagura thỉnh thoảng tìm mình, thật sự ngay cả một người, Yui cũng không gặp.
Không phải ngày nào cũng vậy, đáng tiếc ngoài thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-rat-yeu-ot/123579/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.