Thời điểm tỉnh lại Trần Hi thấy Viên Kiệt vẫn đang lái xe, hắn dùng lực nhu nhu mặt nhìn ra ngoài, phát hiện chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc.
“Đi đâu vậy?”
Viên Kiệt tranh thủ thời gian ngoảnh lại nhìn hắn, “Trên đường trở về.”
Trần Hi sờ sờ sống mũi, cầm di động lên xem giờ, cư nhiên là bốn giờ sáng, không khỏi nhíu chặt mi, “Anh chạy suốt bảy giờ sao?”
Biết hắn muốn nói cái gì, Viên Kiệt cười phá lên, nói: “Không sao, anh đâu có mệt.”
Nhưng Trần Hi không tin tưởng, cũng không phải người hay chạy đường dài, làm sao tin tưởng thật sự không có việc gì, bận rộn chỉ huy nói: “Nhanh tìm một chỗ ngừng, em đổi với anh!”
Dừng xe bên lề đường, Trần Hi hỏi: “Mười lăm mười sáu giờ mới về tới, đi đi về về không biết mệt à?”
Viên Kiệt cười ôn nhu, tầm mắt tuy nhìn thẳng nhưng có cảm giác vẫn dừng trên người hắn: “Em vừa lên xe liền ngủ, anh không nỡ đánh thức em, lại nói, anh thật sự có chút khẩn cấp.”
Qua hai giây Trần Hi mới hiểu y ám chỉ là cái gì, bất đắc dĩ cười cười, nhìn y nói: “Vết thương trên trán có nặng lắm không?”
Viên Kiệt tìm hai miếng băng cá nhân dán lên miệng vết thương, “Nhìn thì nặng chứ không nặng lắm.”
Trần Hi nghe vậy mới yên tâm gật gật đầu. Xe tiếp tục chạy tiếp, trầm mặc một lúc, hắn lại mở miệng nói: “Lúc ngủ, trong mộng xuất hiện rất nhiều người, cuối cùng thấy mẹ em.”
Viên Kiệt nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quang/2467383/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.