Hắn đang ngồi trong phòng hưởng thụ sự mát mẻ từ máy điều hòa sau khi vừa giao xong chuyến hàng, thấy Mã Tiểu Nhạc xem xét cái gì đó rất chăm chú, Trần Hi đi qua tìm hiểu.
‘‘Trần ca, chúng ta có một khách hàng không chịu trả tiền, em gọi qua mấy lần đều không được.’’
Trần Hi buông hóa đơn trong tay xuống: “Công ty Lục gia?’’
Mã Tiểu Nhạc lui về phía sau nửa bước, mở ra ngăn kéo tìm biên lai đưa cho hắn xem.
‘‘Họ nợ hơn bảy mươi hai vạn.’’
Cẩn thận xem qua một lần, trầm ngâm giây lát, Trần Hi nói: ‘‘Hai ngày nữa khi rảnh anh sẽ qua đó giục họ trả vậy.’’
Mã Tiểu Nhạc cảm thấy kỳ quái liền hỏi: ‘‘Trần ca, anh vội trả tiền cho ai?’’
“A?’’
“Anh không nên gấp gáp đòi tiền như vậy, ít nhất phải cho đối phương nửa tháng chuẩn bị, anh từng nói làm ăn buôn bán không dễ dàng, nên châm chước thì cần châm chước hay sao?’’ Mã Tiểu Nhạc ngưỡng mộ nhìn hắn, mắt kính lóe sáng, “Là vì số tiền bồi thường vụ tai nạn hai tháng trước đi, cho nên em nghĩ anh gấp rút gom tiền trả vị bằng hữu mà anh đã mượn.’’
Trần Hi yên lặng nhìn Mã Tiểu Nhạc, cậu ta nói một câu thôi đã đoán đúng chín mươi phần trăm, người này thật sự rất tinh ý, ở công ty nhỏ như vậy mà có loại nhân tài này sao? Kỳ thật làm cảnh sát, luật sư hay trinh thám linh tinh thích hợp với cậu hơn.
Mã Tiểu Nhạc hạ kính xuống, “Trần ca anh đừng dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quang/2467373/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.