Chương trước
Chương sau
“Sao có thể như vậy được? Cô nương của chúng ta tài năng thế này sao có thể không tìm được chồng tốt chứ?” Bạch Vi không tin.

“Cửa hôn sự này là do Tam lão gia định ra, tất nhiên là tốt. Còn hôn ước với Thượng Quan gia thì Thái phu nhân còn cố kỵ, không định hôn sự cho cô nương. Thế nhưng bây giờ thành ra thế này thì Thái phu nhân nhất định sẽ rất vui mừng, nhất định sẽ định hôn sự cho cô nương đó!”

“Ma ma à, chẳng lẽ trước đây lão thái thái có cố kỵ điều gì sao? Bây giờ Thượng Quan phu nhân đích thân đến tìm ta muốn đòi lại ngọc Long Phượng, nếu ta không giao thì chính là làm khó người ta, hơn nữa cũng có để làm gì đâu?”

Lý Tử Du lắc đầu. Nàng không tin cái gì mà chỉ cần phu thê yêu thương nhau thì có thể sống tốt. Cứ nhìn phụ mẫu nàng đi. Chẳng phải rất yêu thương nhau nhưng cuối cùng vẫn bị lão thái thái bắt ép đến nỗi ly khai kinh thành đó sao?

Lý ma ma cũng chẳng thể nói gì hơn. Bà cảm thấy số mệnh cô nương nhà mình thật khổ. Một mối hôn sự tốt như thế bây giờ tan thành mây khói mất rồi. May mắn là chuyện này vẫn chưa gióng trống khua chiêng nói ra, nếu không một cô nương bị từ hôn thì thanh danh sẽ rất khó nghe.

Thái phu nhân và nhà họ Vương bên kia tất nhiên là rất thỏa mãn. Còn Thượng Quan phu nhân sau khi lấy lại ngọc Long Phượng thì Thượng Quan Thanh liền đem theo gã sai vặt ly khai Thượng Quan phủ, thuê một phòng bên ngoài để ở, chuẩn bị thi cử.

Thượng Quan phu nhân thấy thật đau lòng. Bà nói: “Tất cả những việc thiếp làm chẳng phải là vì muốn tốt cho Thanh Nhi sao? Sao nó có thể không hiểu được nỗi lòng của người làm mẹ như thiếp chứ? Sao có thể rời nhà trốn đi như vậy được? Nếu hôn sự của nó có thể thành được thì sao thiếp lại phải phản đối thế này được?”

Thượng Quan đại nhân nói: “Được rồi, nàng đừng nói thêm nữa. Trong lòng Thanh Nhi đang rất buồn khổ, để nó ra ngoài giải sầu cũng tốt.” Việc đã đến nước này, Thượng Quan đại nhân còn có thể nói gì được nữa?

Thê tử của ông đã cầm tín vật trở về. Nếu ông còn cố chấp muốn hỏi cưới Lý Tứ cô nương cho con trai mình thì chỉ sợ cô nương ấy cũng sẽ có khúc mắc trong lòng. Ông cảm thấy thật có lỗi với Lý lão đệ. Mới có mấy ngày mà Thượng Quan đại nhân đã già đi không ít.



Xuân về hoa nở, vạn vật tràn đầy sức sống. Khắp nơi trong kinh thành mọi người đều chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi khách nhân, người tới người đi rất náo nhiệt. Hơn nữa kì thi xuân ba năm một lần cũng đã đến. Trong kinh thành nơi nơi đều có các sĩ tử khắp nơi vào kinh thi cử. Chuyện Lý Tử Du ngầm từ hôn cũng chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Thế nhưng trong cung lại xuất hiện một sự kiện khiến cho mọi người kinh động. Quận chúa Vĩnh An cùng Lý Tử Du đi dạo bên hồ, nàng nói: “Thật sự không ngờ mọi chuyện lại như thế này, cô còn nhớ lần trước ta kể cho cô về nữ nhân kia không?” Lý Tử Du gật đầu, nữ nhân đó chính là người được cho là người tình của phụ vương quận chúa Vĩnh An.

“Ta đã nhờ vương thúc phái người đi thăm dò. Còn tưởng rằng ả là kẻ lừa đảo hay bị kẻ nào đó sai khiến, nhưng sự thật lại khiến người ta bất ngờ.”

“Chẳng lẽ là mẹ đẻ công chúa Bình Ninh?” Lý Tử Du hỏi.

Quận chúa Vĩnh An giật mình nhìn Lý Tử Du: “Sao cô ngay lập tức lại biết vậy? Việc này ta phải tìm người nào đó để nói chứ không lại nghẹn chết mất. Cô nói đúng đấy. Nữ nhân kia chính là mẹ đẻ của Bình Ninh công chúa mới được phong kia. Còn nói cái gì mà liên quan đến cha ta, thế nhưng thật ra là trước đây Hoàng bá phụ coi trọng một nữ nhân bên ngoài nhưng sau này lại quên mất. Ai biết được ả lại sinh ra một nữ nhi. Hoàng bá phụ năm đó dùng danh nghĩa của phụ thân ta đi gặp nữ nhân này, về sau không có tin tức nên ả mới tới tìm ta. Vương thúc muốn tìm hiểu liền tìm hiểu được ngay. Ta lại thêm một công chúa đường tỷ. May là nữ hài tử chứ nếu là nam hài tử thì phiền phức rồi!” Quận chúa Vĩnh An thở dài.

Chuyện riêng của hoàng gia thật phức tạp. Vương Thái hậu kia vậy mà cũng thừa nhận, còn che chở cho công chúa này ở lại trong cung.

Chắc vì đó là nữ hài tử, không ảnh hưởng đến chính trị nên đám triều thần kia mới không nói gì. Dân chúng bên dưới thì cũng có đồn đãi nhưng nàng ấy có là công chúa thật hay giả thì cũng không cùng địa vị với bọn họ.

Lý Tử Du nói: “Nhiếp chính vương chắc cũng đồng ý chuyện sắc phong công chúa.”

“Dù sao cũng là cốt nhục của Hoàng bá phụ mà. Lưu lạc dân gian lâu như vậy rồi thì chuyện sắc phong cũng là đương nhiên. Nhưng mà ta thấy người do nữ nhân kia dạy dỗ thì cũng chẳng tốt được đâu. Vương thái hậu trong cung nhất định phải để các ma ma dạy dỗ cho đạo làm dâu.”

“Còn mẹ đẻ công chúa thì an bài như thế nào?” Lý Tử Du cảm thấy tình cảnh của nữ nhân kia nhất định sẽ không tốt.

Vĩnh An quận chúa đáp: “Ai bảo ả nói nhăng nói cuội làm gì. Không những liên lụy đến Hoàng bá phụ mà còn có phụ vương ta, trong cung nhất định không thể nào chức chấp ả. Đưa công chúa Bình Ninh hồi cung, còn phong hào là tốt rồi. Chẳng phải ả nói ả làm tất cả là vì con gái mình sao? Cô cũng biết đấy, trong cung có đến hai thái hậu, các thái phi khác đều đóng cửa làm bạn với Phật rồi. Vương Thái hậu sao có thể để ả ở trong cung được chứ?”

Nói cách khác, nữ nhân kia sẽ bị ngầm xử lý. Nàng ta một lòng muốn vinh hoa phú quý, đáng tiếc là vinh hoa phú quý chưa tới tay mà tính mạng đã không còn. Người như Vương thái hậu sao có thể để một nữ tử dân gian ở trong cung làm chướng mắt bà ta chứ? Lưu lại một công chúa, đến lúc có hôn sự thì mẹ đẻ của công chúa chẳng có chút tác dụng nào.

Không biết năm đó tiên hoàng nghĩ thế nào mà lại dùng tên của phụ vương quận chúa Vĩnh An. Chỉ có thể nói trong chuyện này không có ai vô tội. Nữ nhân kia nếu không có lòng tham thì cũng sẽ không cách nhiều năm như thế mới đến tìm, dù cho có ai sai khiến hay không thì nếu một lòng muốn sống yên ổn qua ngày với con gái thì sẽ không để con gái mình đến chỗ như thế này.

“Phụ vương ta vô duyên vô cớ lại bị nữ nhân kia hắt nước bẩn. Đến bây giờ ta vẫn không thấy thoải mái. Công chúa Bình Ninh kia cũng lớn rồi, nếu không Vương thái hậu sẽ không chấp nhận đâu. Ta đoán đợt thi cử lần này, vì ân điển hoàng gia, nhất định đường tỷ sẽ bị gả cho tân khoa tiến sĩ.”

Chuyện này cũng không có gì kì quái. Hiện tại biên quan cũng coi như ổn định, không cần hòa thân. Công chúa được chỉ hôn cho trạng nguyên hay thám hoa cũng là chuyện bình thường. Chỉ là thời gian cấp bách như thế, trong một thời gian ngắn có thể dạy dỗ một công chúa dân gian thành tiểu thư khuê các được sao?

Thôi suy nghĩ nhiều làm gì. Chỉ cần nàng ta là công chúa thì cho dù nàng ta có là loại gì thì người cưới được nàng ta cũng là Phò mã. Nàng không phải nam nhân thì có gì phải phiền lòng suy nghĩ thế?

Quận chúa Vĩnh An nói hết với Lý Tử Du thì cảm thấy tốt hơn nhiều. “Mỗi ngày ta đều ngồi ngốc trong phủ này, tìm một người để tâm sự chẳng dễ dàng gì. May mà có cô đến chơi với ta, nếu không chắc ta nghẹn chết mất.”

Lý Tử Du nghe vậy thì trêu ghẹo một phen: “Chờ cô lấy chồng rồi thì sẽ không thấy nghẹn thôi.”

“Ha ha. Cô nói lời này mà mặt không đỏ nha. Những người có thân phận như ta đây thì chuyện sau này chẳng nói trước được đâu. Chuyện gả cao hay cưới thấp sẽ không có khả năng phát sinh trên người ta, trừ khi ta bị điên đầu bị hư thì mới muốn đi hòa thân. Nhưng mà nếu thật sự muốn tìm người kém hơn thì chỉ cần là người có bản lĩnh ta sẽ mở hội kén rể.”

“Không được. Cứ tìm người đi thi tiến sĩ đi. Có thể đến được kì thi tiến sĩ thì cũng là nhân tài cả nước rồi. Cô thấy sao?”

“Ta thấy là bản thân cô nghĩ vậy đó. Có muốn ta nói với Vương thúc giúp cô không, để tìm cho cô một người nhé?” Quận chúa Vĩnh An cười nói.

“Ha ha, nếu thật như vậy cũng tốt. Cô cũng biết hôn sự của ta không thể tự mình làm chủ được, bên trên còn có tổ mẫu và bá phụ mà.”

Ngay cả mối hôn ước định trước cũng bị bất đắc dĩ từ hôn, hơn nữa hiện tại người nhà họ Vương đến phủ ngày càng thường xuyên, thật khiến người ta chán ghét.

Quận chúa Vĩnh An thở dài: “Đúng vậy. Chúng ta đều không thể làm chủ. Thôi quên đi, quên đi, không nói chuyện ủ rũ như vậy nữa. Chúng ta đến đình kia ngồi đi, bây giờ hoa xuân cũng đã nở rồi. Không lâu nữa mấy cây đào kia cũng ra hoa rồi, đến lúc đó hai ta cùng vẽ một bức cảnh xuân, nhìn xem ai vẽ đẹp hơn nhé.”

Nói đến chuyện này, Lý Tử Du hỏi: “Lần trước ta ở quý phủ vẽ bức Lục Cúc, cô cũng nên trả lại cho ta rồi. Xem một thời gian dài như vậy cũng rồi nhỉ.”

Quận chúa Vĩnh An vội vàng nói: “Tử Du à, bức tranh kia cô đã đưa ta rồi. Ta thật sự rất thích. Hay là ta đưa cô hai bức khác nhé. Người ta muốn ta vẽ còn không được đó.”

“Thật hay giả đây? Đến bây giờ ta còn không nhìn bức họa kia của ta, cô thật thích à?” Lý Tử Du không tin.

“Đương nhiên thích!” Quận chúa Vĩnh An gật đầu. “Ta luyến tiếc lấy ra nên mới giấu đi thôi.”

“Được rồi, được rồi. Đừng nhỏ mọn thế, chúng ta sao cứ phân chia rạch ròi như thế hở? Ha ha, cái kia, ờ biểu muội của ngươi còn thái độ như thế không?” Quận chúa Vĩnh An nói sang chuyện khác.

Lý Tử Du sao lại không biết ý tứ của nàng ấy chứ. Nàng nói: “Thời điểm năm mới cũng có đến quý phủ. Đối với ta vẫn xa cách lắm, nhưng mà không sao cả, chỉ cần không nói chuyện với nàng ta thì cấp bậc lễ nghĩa vẫn đảm bảo được. Cũng không sống cùng nhau mà, bỏ qua đi.”

Viên Điệp Nhi cho rằng nàng đã khiến nàng ta mất thể diện cho nên vẫn ghi hận Lý Tử Du. Lý Tử Du thì chẳng bận tâm, không cần phải để ý người như thế. Mặc kệ sắc mặt của nàng ta có thế nào, chỉ cần không chọc đến nàng thì cứ tùy ý đi! Dù sao bên trên cũng còn lão thái thái, nàng ta không dám chính thức chống đối nàng.

“Ta chính là khinh thường những người như nàng ta đó. Lần sau mà còn để ta thấy nàng ta nói như thế thì ta trực tiếp đánh nàng ta không còn mặt mũi nữa.” Quận chúa Vĩnh An nói.

Quả nhiên là người của hoàng gia, nói chuyện đều tùy ý như vậy. Đây mới chính là Vĩnh An quận chúa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.