“Như vậy mới công bằng mà. Huynh biết tên ta nhưng ta lại không biết phải gọi huynh là gì. Bây giờ thì được rồi.” Lý Tử Du giải thích.
Duẫn Thiên cười thản nhiên, nói: “Thì ra là thế. Ta đây biết rất nhiều chuyện của nàng, vậy nàng có muốn hỏi ta về chuyện của ta một chút không?”
“Đừng nói thì hơn, ta sợ phiền toái lắm. Chúng ta cứ giữ mỗi quan hệ quân tử chi giao nhạt như nước vậy thôi.” Lý Tử Du xua tay, sợ hắn còn nói thêm gì nữa.
Duẫn Thiên chỉ cười nhạt chứ chẳng nói gì khác nữa. Trong khoảng thời gian ngắn, toa xe yên tĩnh đến mức có chút không chịu được. Người này cũng thật là lạ, vốn dĩ nói chuyện như đánh trống reo hò mà lại đột nhiên im lặng như vậy thật khiến người ta cảm thấy không quen. Lý Tử Du tự cảm thấy mình nói sai nhưng nàng cũng chẳng nói gì thêm.
Cũng may xe ngựa đến nơi rất nhanh. Nơi này chính là ngoại thành, kẻ đến người đi tấp nập, có đủ loại thành phần dân chúng. Ai nấy đều có vẻ mặt rạng rỡ tươi cười. Đằng kia có một nhà cùng nhau đi xem đèn lồng, tiểu hài tử ngồi trên cổ cha, trên tay còn cầm một cây đèn lồng nhỏ, mặt rất tràn đầy nét vui vẻ tươi cười. Cũng có một số tiểu cô nương giống Lý Tử Du cùng bạn bè đi dạo phố, còn có rất nhiều những quán hàng rong bán các loại đồ ăn vặt, vật trang trí nhiều màu sắc. Tất cả đều tràn đầy sức sống.
Lý Tử Du đột nhiên nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xin-chao/2508628/chuong-52-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.