Chương trước
Chương sau
Không khí ở nông thôn thật trong lành, hơn nữa cũng chẳng có những chuyện mang đầy chướng khí mù mịt kia nên tâm tình mọi người đều tốt hẳn lên.

Chu quản sự còn đem con gái lớn là Đại Nha đến hầu hạ Lý Tử Du vì vì dù sao ở điền trang này Đại Nha quen thuộc mọi thứ hơn đám người Bạch Vi.

Lý Tử Du mặc quần áo nam giới bằng vải thô rồi đi xem xét xung quanh. Lý ma ma mặc dù không vui nhưng thấy Lý Tử Du nhanh nhẹn, tươi vui hơn lúc trước nên cũng chẳng nói gì.

Đại Nha đối với điền trang rất quen thuộc hơn nữa thấy Lý Tử Du cũng chẳng cần nàng hầu hạ nhiều nên đã cùng vài hài tử khác của điền trang cùng nhau làm vườn, bắt cá. Lý Tử Du và Bạch Vi cũng nhìn không chớp mắt.

Nha đầu Hoàng Oanh kia đương nhiên rất khinh thường mấy việc như thế nhưng chỉ vì muốn đưa tin cho lão thái thái nên phải bất đắc dĩ đi theo Lý Tử Du. Nàng ta không dám ngồi xuống, chỉ đứng từ xa nhìn đám người Lý Tử Du và Đại Nha, nàng ta cực kì ghét chỗ này. Hoàng Oanh nhìn Lý Tử Du mà trong lòng khinh bỉ: quả nhiên là từ nông thôn đến, vừa đến đây là trở thành dã nha đầu ngay. Nếu như ngươi không phải cô nương nhà giàu thì có ai muốn hầu hạ ngươi chứ!

Lý Tử Du mặc kệ Hoàng Oanh nghĩ thế nào, nàng thích gì thì cứ làm theo thế ấy.

Thôn trang này còn có một hồ sen rất lớn gọi là Hà Hoa Đường, bên cạnh có một con thuyền đánh cá nho nhỏ. Đại Nha xung phong đi chèo thuyền vì thế mà ba người liền đi sâu vào hồ sen.

Hoàng Oanh sợ rơi vào trong nước, bị bẩn quần áo nên sống chết cũng không chịu lên thuyền.

“Cuối cùng cũng thoát khỏi ả ta!” Bạch Vi duỗi lưng, “Cô nương, lát nữa thôi là tới đài sen rồi. Trước kia lúc nô tỳ còn ở nhà, trong thôn cũng có một ao sen nhỏ, đám tiểu hài tử đều lén xuống hái trộm đài sen. Một số còn bị người ta đuổi chạy nữa.”

Lý Tử Du cũng cười, nói: “Ta cũng đã ở nông thôn nhiều năm rồi. Thật ra người ở nông thôn đều thật giản dị, có mâu thuẫn cũng là thương lượng trực tiếp với nhau, đâu có giống trong quý phủ này, chuyện gì cũng phải vòng mấy vòng, sau lưng còn có người lén lút ngáng chân, khó lòng phòng bị. Vì thế nên Đại Nha à, nếu ngươi muốn theo ta vào phủ thì nên suy nghĩ thật kĩ. Cuộc sống trong phủ không phải ngày nào cũng được thoải mái như thế này đâu.”

Chu quản sự có ý muốn để con gái lớn của hắn theo nàng vào thành nhưng Lý Tử Du vẫn không biết phải nói thế nào cho tốt vì Hoàng Oanh cứ kè kè bên cạnh. Bây giờ vất vả lắm mới thoát khỏi người này nên nàng cũng nói những lời trong lòng với Đại Nha. Dù sao Hoàng Oanh và Họa Mi sớm muộn gì cũng phải bị đuổi đi. Đại Nha tốt xấu gì cũng là người trong nhà, cuộc sống trong phủ cũng chẳng tự do tự tại gì nên nàng phải nói cho nha đầu này biết rõ trước.

Đại Nha vội vàng nói: “Nô tỳ nguyện ý theo hầu cô nương. Mẹ của nô tỳ nói rằng có thể được hầu hạ cô nương chính là phúc khí của chúng nô tỳ.”

Lý Tử Du cũng không nói gì thêm nữa. Mỗi người suy nghĩ mỗi khác. Nhà Chu quản sự ngoài việc muốn cho con gái lớn đi hầu hạ nàng thì có lẽ cũng vì tuổi của Đại Nha không tính là nhỏ nữa, nếu ở trong thành, biết thêm nhiều người thì sau này cơ hội gặp người xứng đôi cũng nhiều hơn một chút. Thật đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ này. Cho dù thân phận có kém thế nào thì cũng một lòng tính toán cho hạnh phúc con gái mình.

Lý Tử Du vốn cũng muốn đem người ở đây về. Nếu mọi người đều nguyện ý vậy thì việc này đã được định rồi, lúc trở về sẽ đưa Đại Nha theo luôn.

Lý Tử Du đứng dậy trên thuyền, may mà không choáng váng, nàng đưa tay với một đóa hoa sen.

“Cô nương, bông kia đẹp kìa.” Bạch Vi vươn người chỉ vào một đóa hoa sen màu hồng nhạt, nhưng mà vừa vươn một chút thì thuyền liền nghiêng ngả. Ba người có chút kích động đứng lên, Đại Nha la lớn: “Cô nương với Bạch Vi tỷ tỷ đừng cử động nếu không sẽ lật thuyền đó!”

Thật vất vả mới ổn định được con thuyền, ba người lại nghe thấy một tràng cười cách đó không xa. Các nàng nhìn qua thì thấy hai nha đầu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi ăn mặc lòe loẹt, nhìn ba người Lý Tử Du đầy trào phúng.

“Không biết chèo thì cũng đừng có thể hiện. Nếu rơi vào nước chết đuối thì làm sao bây giờ!” Nha đầu mặc áo xanh nói.

Đại Nha tức giận mắng: “Ngươi từ đâu tới đây mà nói chuyện không nói tiếng người thế hả? Ngươi mới chết đuối ấy!”

“Cái dã nha đầu nhà ngươi mà cũng dám nói chuyện như thế với cô nãi nãi ta à! Ngươi có biết ta là ai không hả?” Nha đầu áo xanh cũng tức giận.

“Ta biết ngươi là ai làm gì? Hồ sen này là của chủ tử ta, các ngươi từ chỗ nào chui ra mà không hỏi một tiếng đã tới đây rồi hả? Còn hái nhiều đài sen như thế, các ngươi có biết như thế là trộm không hả?” Đại Nha chẳng yếu thế chút nào.

Bạch Vi cũng nói: “Đúng vậy. Nhị vị cô nương này, hồ sen này là của các ngươi sao? Không được phép mà đã xuống đây thì cũng không phải chuyện mà cô nương trong sạch có thể làm ra nha.”

Nữ tử áo hồng cũng nhịn không được mà nói: “Nhị vị cô nương, chủ tử các ngươi không nói gì thì các ngươi gấp cái gì? Vị công tử này, chúng ta chỉ là thấy nơi này rất đẹp nên mới muốn hái một ít đài sen, cũng chẳng có chuyện gì lớn, công tử sẽ không nhỏ mọn vậy chứ?”

Cô nương mặc áo hồng nhìn ra được Lý Tử Du là chủ tử, lại thấy Lý Tử Du đưa lưng về phía nàng ta, không nói gì nên cũng chẳng ngại ngần gì mà hỏi vậy.

Lý Tử Du xoay người lại, còn chưa nói gì thì hai cô nương kia đã kinh ngạc mà rơi xuống. Đại Nha và Bạch Vi hận không thể vỗ tay vui mừng, nói: “Đáng đời. Ai bảo các ả nói lời khó nghe chi!”

Lý Tử Du vốn là muốn để Đại  Nha cứu người lên nhưng mà chỉ trong chốc lát hai người kia đã lên thuyền được, thì ra là biết bơi. Cũng phải thôi, đã dám một thuyền chạy đến đây thì không biết bơi không được, ngay cả ba người Lý Tử Du cũng đều biết.

Chỉ là nhị vị cô nương kia sau khi lên thuyền thì liền mau chóng chèo thuyền chạy mất, giống như nhìn thấy quỷ vậy.

“Thì ra là hai kẻ nhát gan!” Đại Nha cười nói.

Bạch Vi nói: “Hai người kia chẳng qua là quần áo ướt hết rồi mà lại tưởng cô nương là nam tử nên mới vội vã rời đi thôi. Cô nương, nô tỳ nói đúng không?” Còn nữa, hai người kia nhất định là chưa thấy ai đẹp như cô nương nên mới kinh ngạc như thế.

“Bạch Vi càng ngày càng thông minh rồi. Không sai, nhưng mà chúng ta đã đi lâu rồi cũng phải chạy nhanh trở về thôi. Bảo phòng bếp nấu cho chúng ta nồi canh hạt sen đi.”

Vốn dĩ nghĩ rằng chuyện này chỉ có họ biết nhưng không ngờ lúc chạng vạng lại xuất hiện phiền toái. Chu quản sự bẩm báo nói rằng người của thôn trang bên cạnh đưa đến đây hai nha đầu.

Quản gia bên kia nói với Chu quản sự: “Hôm nay Hồng Ngân và Bích Đào đã mạo phạm chủ nhân quý phủ nên chủ tử ta đã vội phái ta đem hai nha đầu này đến quý phủ bồi tội. Hai nha đầu này tự tiện một mình đến hồ sen của quý trang còn gây chuyện phiền toái, mong quý chủ nhân lượng thứ cho. Nếu quý chủ nhân không chê thì hãy để hai nha đầu này được đến hầu hạ quý chủ nhân.”

Nhìn bộ dạng xấu hổ hai nha đầu kia thì Chu quản sự cảm thấy rắc rối rồi! Hắn không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì nên đành phải để ba người kia chờ rồi đến hỏi cô nương nhà mình. Lúc hiểu rõ sự tình thì hắn thấy thật buồn cười lại có chút tức giận, người kia rõ ràng là muốn ép nhận người cũng không thèm để ý xem chủ nhân bên này có vui lòng vừa ý hay không.

Nhưng mà hai nha đầu này cho dù là bị người ta nhìn thấy dáng vẻ ướt đẫm thì cũng không có khả năng giống như các thiên kim tiểu thư khác nói đến chuyện danh tiết. Danh tiết cái gì, muốn tính kế nhà này mà thôi. Chẳng lẽ cứ tiếp xúc với nam tử nào thì bắt người ta phụ trách hết à? Chẳng qua là hai nha đầu kia xuân tâm nhộn nhạo nên mới thuyết phục chủ tử họ đưa đến chỗ chủ tử nhà mình mà thôi.

Chỉ có điều nếu các nàng biết chủ tử mình là nữ tử thì liệu có còn nghĩ như thế không đây? Chu quản sự thật chờ mong lúc các nàng biết được chân tướng đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.