“Cô nương, biểu tiểu thư sao có thể nói người như vậy chứ? Thật khónghe!” Nha hoàn Triện nhi của Nghiêm Minh Xuân nói với giọng bất bình.
“Triện nhi, chúng ta ăn nhờ ở đậu, phải nhờ ánh mắt người khác mới có thể sống sót được. Chút ủy khuất đó thì có đáng gì?” Nghiêm Minh Xuân là cháugái họ hàng xa của Nghiêm thị. Bởi vì cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn lại khuê nữ là nàng ta nên nhữngngười trong tộc mới không coi nàng ta ra gì. Nàng ta đành phải bất đắcdĩ nhờ một vị bà con xa giúp đỡ để tới kinh thành nhờ cậy vị cô cô này.Thật ra là do nàng ta biết quý phủ nào cũng coi trọng sĩ diện, nếu cưumang một bé gái mồ côi như nàng ta thì cũng chẳng tốn bao nhiêu bạc màcòn có được thanh danh tốt nên sẽ thu nhận nàng ta.
Là người ai mà chẳng muốn sống tốt, vô ưu vô lo. Nghiêm Minh Xuân đã hiểu rõ mức độ xa hoa của Vương gia thì sao có thể chịu trở về ngày tháng gian khổ? Nàngta một không có thân nhân, hai không có của hồi môn thì hôn sự cũng chỉcó thể chờ vị cô cô Nghiêm thị này làm chủ nhưng thân phận của nàng tanhư vậy thì người có thể tìm cũng chỉ là người bình thường thôi. Chuyệnnày đối với Nghiêm Minh Xuân mà nói thật sự là không thể chấp nhận được. Cho nên để có thể duy trì cuộc sống như hiện tại thì nàng ta chỉ có thể đem ánh mắt đặt lên các biểu ca, biểu đệ ở quý phủ này. Đại biểu ca tuy là trưởng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xin-chao/2508575/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.