“Được. Ngươi muốn báo ân thì cứ báo ân đi. Ta nghĩ ngươi hẳn là muốndùng cách riêng của mình để hồi báo. Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn báoân cho ta như thế nào?” Nếu hắn muốn như vậy thì Lý Tử Du cũng phải nóicho rõ ràng.
“Vội gì chứ? Chúng ta cứ ôn chuyện trước rồi sẽ nói chuyện báo ân sau đi!”
“Ta không có thời gian. Nhị tỷ ta còn đang chờ ở dưới.”
“Yên tâm đi. Vị cô nương kia không xong sớm vậy đâu!”
“Ngươi đã làm gì tỷ ấy?” Lý Tử Du nổi giận rồi!
“Ha ha, nàng quan tâm nàng ta à? Chuyện này kì lạthật nha! Lý Tứ cô nương không thích ai trong phủ Trấn Viễn hầu mới đúng chứ nhỉ?”
Lý Tử Du cũng cười: “Xem ra ngươi biết rất nhiều vềchuyện của ta. Chỉ là ta không rõ, kiểu người như ngươi đáng ra phải cónhiều chuyện để làm mới đúng, sao lại phí tâm tư tra chuyện của ta làmgì? Chẳng lẽ ngươi còn phải nhìn xem ân nhân cứu mạng của ngươi là hạngngười gì rồi mới báo đáp à? Như vậy thì làm ân nhân cứu mạng của ngươithật là bất hạnh!”
“Bất hạnh hay không cũng phải do nàng quyếtđịnh. Được rồi, tiểu nha đầu này sao miệng mồm lại cứng rắn như vậy hở?Lúc trước không nói lời nào mà đã chuyển nhà, ta còn chưa nói gì nàngđó. Vậy mà hiện tại còn đối xử với ta như vậy à? Ta nói báo ân thì sẽbáo, chỉ là ân cứu mạng này có báo thế nào cũng không đủ. Cái này nàngcầm đi. Nếu có chuyện gì không giải quyết được thì đem ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xin-chao/2508569/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.