Chương trước
Chương sau
Trấn Viễn hầu vừa liếc mắt qua liền thấy được Trình di nương. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trình di nương đã sinh ra Đại a đầu thì ông liền nảysinh chán ghét đối với Trình di nương.

“Không có mắt hả? Nơi này là nơi để cho ngươi đến sao? Cút ra ngoàicho ta! Một cô nương tốt lại biến thành như thế, Trấn Viễn Hầu bị ngươilàm rối tung hết lên rồi! Người đâu, đưa ả ra ngoài cho ta!”

“Lão gia, bớt giận, bớt giận! Trình di nương cũng là có lòng tốt màthôi. Dẫu sao thì Đại cô nương cũng là do nàng ấy sinh ra. Việc cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện này, chuyện khác nói sau đi!” Đại phu nhân khuyên nhủ.

……

“Nghe nói Đại cô nương muốn nhân cơ hội đi dâng hương mà hẹn người ta gặp mặt, chẳng may lại gặp phải nhị công tử của Bình Nam Hầu ở ngay cửa chùa. Nhị công tử kia là tên ác bá đệ nhất ở kinh thành này, nam nữkhông tha, không chuyện ác nào không làm. .Hắn thấy kiệu của Đại cô nương không có gì đặc biệt, nha đầu bên người Đạicô nương lại xinh đẹp thì cản lại, còn nói nhiều câu chẳng tốt lành gì.Đại cô nương bất đắc dĩ mới phải nói ra danh hào của quý phủ chúng tanhưng vị nhị công tử này cũng chẳng thèm để vào mắt, buộc Đại cô nươngphải theo mình. Dọc đường đi còn đánh trống khua chiêng, làm ầm ĩ hếtlên khiến toàn bộ kinh thành đều bàn tán chuyện này. Thái phu nhân xemra rất tức giận.” Lý mẫu hào hứng kể hết toàn bộ những gì mình nghe được cho Lý Tử Du nghe. Ngoài Thái phu nhân ra thì người mà Lý mẫu không ưanhất chính là Đại cô nương. Dám tranh hôn phu với cô nương nhà bà, giờthì nhận báo ứng đi!

“Hẹn hò gặp mặt với người khác… Chuyện này Lý mẫu nghe ai nói vậy?” Lý Tử Du hỏi.

Bạch Vi liền đáp lời: “Cô nương, chuyện này đã truyền khắp phủ rồicơ. Người nghĩ mà xem, nếu không phải hẹn hò tình lang thì cô nươngtrong phủ chúng ta lại một mình đi dâng hương chứ? . Cũng đâu phải ngày giỗ đâu, sao phải làm thế chứ?”

“Về sau những chuyện như thế thì đừng có xen vào, cũng đừng đàm luận. Cẩn thận tránh cho các ngươi lại bị cuốn vào chuyện thị phi.” Kết quảcuối cùng của chuyện này cũng chỉ có bọn hạ nhân phải làm sơn dương thếmạng.

Lý mẫu nói: “Cô nương yên tâm, chúng tôi ở bên ngoài nhất định sẽ không nói gì cả.”

Bạch Vi cũng nói: “Đúng vậy đó, cô nương. Chúng tôi rất thông minhđó, chẳng qua là sợ cô nương thấy nhàm chán nên mới nói chuyện giúp cônương giải sầu thôi.” . Nàng cũng không thích Đại cô nương nên khi nghe thấy Đại cô nương gặp chuyện thị phi thì nàng rất vui mừng.

Lý Tử Du thấy vị Đại tỷ tỷ này xem ra phải gả cho vị nhị công tử Bình Nam Hầu đó rồi, có như thế thì mới bảo vệ được danh tiết nếu không thìchỉ còn đường phải xuất gia cả đời không lấy chồng hoặc là tự tử đểchứng minh trong sạch.

Hơn nữa người nhà vị nhị công tử này không nhất định sẽ hoan nghênhcuộc hôn nhân này. Đây chính là xã hội mà chịu thiệt vĩnh viễn vẫn là nữ nhân.

Hẹn hò à? Chắc là hẹn Thượng Quan công tử đây. Dù sao sau xuân yếncũng sẽ phải định cho vị Đại tỷ tỷ này một mối hôn sự mà Đại tỷ tỷ saocó thể cam tâm? Nàng ta nhất định là muốn thuyết phục Thượng Quan Thanhhoặc là muốn người khác phát hiện ra nàng ta và Thượng Quan Thanh hẹnước rồi thuận nước đẩy thuyền mà kết duyên. Không may là Thượng QuanThanh lại không tới mà lại đụng phải vị tiểu bá vương kia. Cái này làvận mệnh sao?

Nghe nói vị nhị công tử Bình Nam Hầu này đã từng vì tranh hoa khôithanh lâu mà đem người ta đánh chết. Cho dù là thế thì Lý Đại cô nươngcũng chẳng thể cầu người khác cưới mình được.

….

Ở Đại phòng bên này, Lý Đại phu nhân Tiết thị nói: “Hầu gia, sự tìnhđã đến nước này thì biện pháp duy nhất chính là để phủ Bình Nam Hầy đếnđây cầu hôn. Có như thế thì thanh danh của Đại a đầu mới được bảo toàn,thanh danh các cô nương khác trong phủ chúng ta cũng không bị ảnhhưởng.”

“Đại a đầu gả cho Tiễn nhị kia chẳng phải là sẽ chịu khổ sao?” Trấn Viễn Hầu nói.

Tiết thị trong lòng châm biếm, nếu ông thật sự nghĩ cho con gái ông thì hôm nay ông sẽ không làm thế đâu. .Bà thở dài một hơi rồi nói: “Hầu gia, không còn biện pháp nào nữa đâu.Thiếp cũng đau lòng thay cho Đại a đầu nhưng mà Hầu gia cứ suy nghĩ thửmà xem, bây giờ mọi người trong thành đều chứng kiến Tiễn nhị kia đưađại a đầu trở về, nếu như không gả cho hắn thì Đại a đầu chỉ còn cách tự tử để chứng minh trong sạch thôi. Tuy thiếp không sinh ra Đại a đầunhưng vẫn không muốn nó đi tìm cái chết. Tiễn nhị kia có chút không biết điều nhưng đó là vì hắn chưa thành thân, nếu Đại a đầu gả cho hắn rồithì hắn cũng phải nể mặt phủ Trấn Viễn Hầu chúng ta mà không bạc đãi Đại a đầu. Chờ thêm hai năm nữa, Đại a đầu có con thì Tiễn nhị sẽ coi trọng nó hơn nữa. Có đứa nhỏ bảo vệ thì tốt hơn là giờ đi tìm chết. Chúng tachuẩn bị nhiều đồ cưới cho Đại a đầu là được, chuyện này cũng không phải là không tốt.”

Đại phu nhân nói đạo lý rõ ràng khiến Trấn Viễn hầu càng nghe cànggật đầu vừa ý, cuối cùng nói đến đồ cưới thì ông ta nói: “Đều là cônương Hầu phủ thì cứ dựa theo lệ mà chuẩn bị. Vốn đã làm sai còn muốn có nhiều đồ tốt sao? Ở đâu có chuyện tốt đó!”

Tiết thị biết phu quân mình tiếc bạc cho nên mới cố ý nói như vậy,giờ nghe được lời ông ta nói thì trong lòng mừng thầm, ông đã nói nhưthế thì ta không thể làm trái ý ông rồi.

“Chuyện này phu nhân cứ như thế mà làm đi.”

“Hầu gia yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ lo chu toàn mọi thứ.”

Nói thì nói thế nhưng làm cho phủ Bình Nam hầu đến đây cầu hôn thì có chút khó khăn. Thứ nhất là vì Đại a đầu chỉ là thứ xuất, thứ hai là nhà trai bên kia nắmquyền chủ động. Tiết thị nhớ đến chị dâu bên nhà mẹ đẻ có quan hệ rấttốt với phu nhân Bình Nam hầu liền bảo con dâu cả là tiểu Tiết thị đếnnói cho chị dâu bà biết để chị dâu ra mặt mời phủ Bình Nam hầu đến phủcầu hôn.

Tiểu Tiết thị cũng biết việc này quan trọng, là thể diện của phủ Trấn Viễn hầu nên không dám chậm trễ. Ngày hôm sau nàng ta liền đến nhà mẹđẻ là phủ Tề quốc công.

Phu nhân Tề quốc công đã đứng chờ từ sớm, thấy con gái về liền nói:“Là mẹ chồng bảo con về phải không? Hiện giờ cả kinh thành đều đồn đãihết rồi. Phủ Trấn Viễn hầu các con càng ngày càng không ổn, vốn là mộtcô nương tốt lại hẹn hò với nam nhân thì còn ra thể thống gì nữa.”

Tiểu Tiết thị nói: “Mẫu thân, việc này cũng không thể trách Đại cô nương được. Thực ra là do Tiền nhị công tử kia thôi. .Biết rõ là người của phủ Trấn Viễn Hầu mà còn cố tình không chịu nể mặt, đây không phải là muốn phá hủy thanh danh của quý phủ chúng con sao? Việcnày nếu giải quyết không tốt thì các cô nương trong phủ đều không thể gả cho người trong sạch được. Mẫu thân, người nhất định phải giúp con, nếu không con sẽ chẳng còn mặt mũi đâu ở nhà chồng nữa!”

“Vốn nghĩ rằng con gả cho nhà cô thì về sau sẽ được hưởng phúc, ai mà biết được càng ngày phủ ấy lại càng loạn, một chuyện tốt cũng không có! Còn có cô con nữa, quản lí thế nào mà lại để cho một cô nương dễ dàngra khỏi phủ như thế! Chờ xảy ra chuyện mới biết nóng lòng!”

“Mẫu thân đừng oán giận nữa. Người giúp con nói chuyện với phu nhânBình Nam hầu đi, đem hôn sự này định xuống. Concũng chẳng thoải mái gì đâu, bị cô mắng con cũng không chịu nổi. Ai màbiết được gan của Đại cô nương lại lớn thế! Chỉ có đem nàng ta gả đi đểngười khác quản thì mới yên ổn được!”

“Nói thì nói thế nhưng Tiền nhị công tử kia tuy cũng là thứ xuấtnhưng từ nhỏ đã được phu nhân Bình Nam hầu nuôi dưỡng, không phải contrai trưởng nhưng còn hơn cả con trai trưởng nữa. Mẹ sợ không dễ dàngvậy đâu.”

“Mẫu thân, con mặc kệ nhị công tử là con trai trưởng hay là con vợkế! Ý của cô chính là muốn gả được Đại cô nương đi. Nếu không làm vợđược thì làm quý thiếp cũng tốt. Chỉ cần không ở nhà nữa là được. Xảy ra chuyện như thế thì ai cũng muốn hạ xuống một bậc thang.” Phủ Bình Namhầu cũng không phải có quyền thế gì, tiểu Tiết thị tin là bọn họ sẽkhông dám để thứ trưởng nữ của Trấn Viễn Hầu làm quý thiếp đâu! Hiện tại chậm chạp không đến cửa cầu hôn chẳng qua là muốn kéo dài thời gian đểhòa giải, để có một cái bậc thang đi xuống. Nếu bọn họ vẫn không đến cửa cầu hôn thì chính là hoàn toàn đắc tội phủ Trấn Viễn hầu. Tiễn nhị có thể không quan tâm nhưng phủ Trấn Viễn Hầu chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.

Tiểu Tiết thị vì muốn thuyết phục mẫu thân mà ngay cả một chút cơmcũng không ăn liền nhanh chóng đến đây. Một người làm sai mà lại khiếncho nhiều người như thế phải bận tâm. Đại cô nương Lý Tử Trân thực làrắc rối! Ngũ cô nương Lý Tử Lung có vẻ luôn có mối quan hệ tốt với nàngta cũng chẳng thèm đến xem, Trình di nương thì bị cấm túc, mọi người đều chờ phủ Bình Nam hầu đến cầu hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.