“Hoàng thượng hôm nay ở thượng thư phòng đọc sách, không qua đây, vậy nên con hôm nay ở lại dùng bữa trưa với ta đi.”
“Hoàng thượng có khỏe không ạ?” Làm hoàng thượng khi còn nhỏ tuổi như thể khẳng định là không dễ dàng gì.
“Nó vẫn khỏe, rất nghe lời Nhiếp chính vương. Ta chỉ hi vọng nó cóthể bình an lớn lên thôi.” Nhưng nguyện vọng này thật khó mà thực hiệnđược. Thế sự khó lường, vốn dĩ hoàng nhi là đứa trẻ không được coi trọng nhưng lại trở thành quân cờ tốt nhất của người khác. Nếu không có biến cố kia thì có lẽ nàng và hoàng nhi có thể ra khỏicung, có một cuộc sống bình thường nhàn nhã rồi. Nhưng trên đời đâu cónhiều chữ “nếu” như thế. Nó vẫn phải làm hoàng đế.
“Nhất định là vậy rồi ạ.” Lý Tử Du nắm chặt tay của dì nhỏ, trên đờinày ngoại trừ Lý mẫu thì dì là người quan tâm nàng nhất. Mà hoàng thượng cũng là người thân của nàng, nàng hi vọng hai người họ đều có thể sốngtốt.
“Phải rồi, vừa rồi con nói chuyện kia, vì sao Vương ma ma lại vội vãrời đi như thế?” Nếu không như vậy thì nàng cùng tiểu Ngư nhi cũng chẳng thể nói nhiều như thế này đâu.
“Dì ạ, con chỉ là đoán thôi. Nội thị kia dám ở trong cung làm chuyệnnhư thế thì thân phận nhất định không bình thường. Tuyệt đối không phảilà nội thị thật đâu. Dì ở trong cung không có thân thích thì chỉ có thểlà người của thái hậu Hiếu Văn. Nếu bị ta phát hiện thì nhất định cũngcó thể bị người khác trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-xin-chao/2508525/chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.