Nàng ta vừa dứt lời, những người ngồi đây liền xôn xao. 
Dù sao chuyện vết thương chỉ cần hỏi là biết. 
Nhưng những chỗ kín như ở mông thì không phải ai cũng thấy được. 
Vẻ mặt Giang Thời Kính rất khó coi. 
Mặt hắn tối sầm, tái mét một cách bất thường, trông rất nổi bật trên nền hỉ phục. 
Hắn nghiến răng nhìn ta, trống ngực đập liên hồi. 
Một lúc lâu sau, hắn mới rít ra được một câu từ trong kẽ răng: "Tống Lê, trong phủ còn có khách, chúng ta nói chuyện này sau." 
Ta không nghe. 
Ta kéo Trình Thù trở lại giữa hỉ đường, đặt tay nàng ta vào trong tay Giang Thời Kính. 
"Nếu đã như vậy, ta sẽ làm chủ thay Giang tiểu tướng quân, cho ngươi một danh phận. Chỉ là...." 
Ta dừng lại, nhìn khuôn mặt tối sầm đến mức có thể vắt ra nước của Giang Thời Kính, chậm rãi mỉm cười: "Chỉ là, có lẽ ta không thể gả cho ngươi rồi." 
"Giang Thời Kính, chúng ta từ hôn đi." 
Giang Thời Kính như ngừng thở. 
"Tống Lê, nàng biết mình đang nói gì không?" 
Hắn mở to mắt, khó tin nhìn ta, trông thật buồn cười. 
Cũng phải thôi, trong mắt hắn từ trước tới nay, ta vẫn luôn là người đuổi theo hắn mà. 
Quả thật là vậy, ta quen biết hắn từ khi thiếu niên, sau đó lại đem lòng ái mộ bắn. 
Nghe hắn thích tập võ, ta từng quỳ suốt đêm ngoài phòng của tổ phụ để xin tổ phụ dạy binh pháp của Tống gia cho hắn. 
Ta biết chiến tường vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ve-cung-ta/3323028/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.