Chương trước
Chương sau
Thấy cảnh này, Trần Viện vung tay áo rời khỏi ban công.
Nàng thực sự không hiểu tại sao Dương Thiệu lại thích tranh hoa sen của Kỷ Dao, không thể nào so sánh được với tranh của nàng, chẳng lẽ tin tức bị lộ ra ngoài?
Không có khả năng, vì phòng ngừa gian lận, nàng tự mình thu tranh, không có cách nào làm kí hiệu trên tranh, nhiều hoa sen như vậy, ai biết bức nào là bức nào? Nhưng mà Kỷ Dao vẽ loại hoa sen đặc biệt nhất, khó coi còn hiếm thấy...Chẳng lẽ nàng ta lén lút nói cho Dương Thiệu biết, để Dương Thiệu đến tăng thể diện cho nàng ta?
Vừa suy nghĩ mặt Trần Viện liền biến xanh.
Rõ ràng lúc du xuân, Dương Thiệu chẳng thèm ngó ngàng tới Kỷ Dao...
Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc.
Tranh Kỷ Dao bán đi, trong lòng nàng nhẹ nhàng thở ra, nhìn chuyện dưới lầu như trò vui.
Kết quả không ngờ rằng, bởi vì Dương Thiệu dẫn đầu, tranh nàng lập tức biến thành miếng bánh ngon, rất nhiều người đặt bạc ở phía trước, đương nhiên, số lượng không vượt qua Dương Thiệu, cũng không thể đoạt thứ yêu thích của Dương Đô đốc. Ai có lá gan lớn như vậy.
Kỷ Dao thấy vậy thầm nghĩ, thời thế đổi thay!
Nhưng Từ Lang không như vậy, hắn mua tranh hoa sen của một vị Lưu tiểu thư, hoa sen kia cũng trắng noãn như tuyết, thanh nhã động lòng người.
Đúng là phù hợp sở thích của hắn.
Đến cuối cùng, tranh Kỷ Dao lại thu được nhiều bạc nhất, khoảng chừng hai mươi ba người, được bốn trăm năm mươi lượng bạc, xếp thứ nhất.
Tất cả các cô nương đều bất ngờ, Trần Viện có nỗi khổ không nói nên lời, còn giả vờ phong độ chúc mừng Kỷ Dao.
Trần phu nhân nhíu mày: "May áo cưới cho người khác!"
Trần Viện nhắm hai mắt lại: "Mẫu thân, Thái phu nhân nói gì với ngài vậy?"
"Có thể nói cái gì, bà ta cũng phải qua Dương Đô đốc mới được." Trần phu nhân khoát khoát tay, "Cũng chỉ có thể chờ tin tức."
Vì gả cho Dương Thiệu, nàng bỏ ra bao nhiêu công sức, kết quả cũng không thể đấu lại Kỷ Dao, trong lòng Trần Viện đắng chát.
Bên kia, Kỷ Chương lôi kéo con trai đứng bên ngoài Trúc lâu: "Chờ lát nữa các cô nương ra, con nhìn kỹ vài lần cho cha, trưởng thành rồi, thật sự không muốn thành thân à? Cha cũng muốn ôm cháu trai, con không thể tùy hứng quá được!"
Được rồi, tới cha rồi.
Kỷ Đình Nguyên đau đầu, nhưng mà từ trước tới giờ phụ thân luôn bao dung, dù sao hắn cũng phải cho mấy phần mặt mũi, nên nhìn qua loa một chút.
Các cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy đều rời khỏi Trúc lâu, tựa như hoa tươi ngày xuân, hoa khoe màu đua sắc, ganh đua sắc đẹp, nhưng cũng như nước chảy thoáng qua trước mắt, không mảy may lưu lại vết tích.
Khi Kỷ Đình Nguyên nhìn các nàng, các nàng thật sự không có thứ gì gây chú ý đến mình, nói tới dung mạo, hai muội muội của hắn một thanh lệ một kiều diễm, người nào không đẹp mắt hơn các nàng? Nói tới tài hoa, hắn cũng thấy nhiều ở Kỷ Nguyệt, không có hứng thú gì, Kỷ Đình Nguyên lắc đầu: "Chỉ thường thôi."
Kỷ Chương chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Cuối cùng ông cũng hiểu rõ vì sao vợ ông lại tức giận con trai mình như vậy! Thật sự quá bắt bẻ, nhiều cô nương như vậy mà không có người nào tốt à?
"Con cút đi cho cha!" Lần đầu tiên Kỷ Chương nổi giận.
Gãi đúng chỗ ngứa, Kỷ Đình Nguyên che giấu vui vẻ, cúi thấp đầu quay người đi.
Kỷ Dao ra tới nhìn thấy phụ thân mình, cười đi tới: "Cha, sao cha lại ở chỗ này? Đang chờ con à? Ca ca đâu rồi?"
"Đừng quan tâm tới hắn." Cơn giận của Kỷ Chương còn chưa tiêu tan, "Cha bảo hắn xem vài cô nương, hắn nói chỉ thường thôi."
Chút nữa thì Kỷ Dao bật cười, nàng nhịn lại nói: "Cha, ca ca còn chưa chơi chán, qua hai năm nữa sẽ nghĩ rõ ràng, bây giờ cha ép buộc huynh ấy cũng không đi vào khuôn khổ được. Hơn nữa, miễn cưỡng cưới một người về, huynh ấy vẫn uống rượu bên ngoài không về nhà, vậy không phải đáng thương cho cô nương đó lắm sao, không thể gây họa cho người khác."
Tính tình đứa con trai này quả thật không được, Kỷ Chương cũng biết, thậm chí hôm nay còn rõ ràng hơn, ông lắc đầu: "Con nói đúng lắm."
Cứ để hắn tiếp tục chơi bời đi, ông không tin đứa con trai này còn có thể chịu được mấy năm, sẽ luôn có một ngày hắn muốn nữ nhân, là người từng trải, Kỷ Chương hiểu rất rõ.
Khôi phục lại nét mặt tươi cười, Kỷ Chương hỏi: "Con bán được tranh không?"
"Được." Kỷ Dao không nói cho ông biết bán cho người nào.
"Vậy thì tốt rồi, nương con lo lắng nóng vội, sai Đình Nguyên đi mua, hắn cũng không tìm thấy bức tranh của con."
Thật ra cũng không trách được ca ca, sen phật thủ này rất hiếm gặp, có lẽ ca ca không biết có loại hoa sen này đâu, nàng cũng là thấy ở Hầu phủ.
Hai cha con vừa nói vừa đi lên phía trước, đến bên ngoài Trúc viên, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở phía đối diện, trong tay hắn cầm một bức tranh, lớn lên cao gầy tuấn tú như chi lan ngọc thụ*.
*thành ngữ dùng để khen những người ưu tú.
Chính là Từ Lang.
Hắn tới chào hỏi: "Kỷ đại nhân, Kỷ tiểu thư."
"Từ công tử." Kỷ Chương thấy bức tranh trong tay hắn, nghĩ thầm chắc chính là hắn mua tranh của con gái mình. Vậy thật sự có duyên phận, ý cười của ông càng sâu, dự định để con gái và Từ Lang nói chuyện vài câu, bởi vì ông và vợ ông đều rất vừa ý Từ Lang, nhưng cũng phải xem ý tứ Kỷ Dao.

"Đột nhiên cha nhớ có chuyện muốn nói với Mã đại nhân, Dao Dao, con ở đây chờ một lát, cha lập tức sẽ trở về ngay."
Phụ thân nàng tìm một cái cớ cực kì vụng về để rời đi, ai nấy đều hiểu được là ý gì, Kỷ Dao thật đỏ mặt thay ông, nhất thời cũng không biết nói cái gì.
Từ Lang khẽ cười nói: "Mã đại nhân là đồng Tri phủ phủ Thuận Thiên à? Ta nghe phụ thân ta nói, Kỷ đại nhân và ông ấy rất hợp nhau."
Xấu hổ được xóa đi một cách nhẹ nhàng, Kỷ Dao tự nhiên có thể tiếp lời: "Đúng vậy, mọi chuyện phụ thân ta đều bàn bạc với ông ấy."
Từ Lang thật sự khéo hiểu lòng người, nói chuyện với hắn không có chút mệt mỏi nào, tiểu cô nương cũng cười lên, gương mặt trắng trắng hồng hồng như hoa đào trên cây.
Ngón tay Từ Lang nắm thật chặt, nghĩ đến mẫu thân mình đã nói, nếu thích vẫn nên sớm định ra, dù sao tuổi hắn cũng không còn nhỏ nữa.
Cho nên hôm nay đi xem tranh hoa sen, hắn vẫn luôn tìm tranh Kỷ Dao vẽ, hắn cũng muốn mua nó.
"Tài nghệ của Kỷ tiểu thư thật sự có bước tiến triển nhảy vọt."
Kỷ Dao sững sờ.
Lời này của hắn là có ý gì? Nghĩ nghĩ mới hiểu được, Từ Lang là nói tranh hoa sen vừa nãy, sắc mặt nàng lập tức trở nên cứng ngắc.
Vị Lưu tiểu thư kia cũng dùng nét mảnh, cách vẽ gần giống với nàng, cho nên Từ Lang nhận lầm. Nàng ho nhẹ, không tiện vạch trần, sợ Từ Lang mất mặt.
"Cho là vậy đi, so với Từ công tử khác nhau một trời một vực."
Kỷ Dao không phủ nhận, Từ Lang càng xác định mình đoán đúng: "Kỷ tiểu thư vẽ đóa hoa sen này, xinh đẹp động lòng người, có một hương vị đặc biệt, nàng không cần tự xem nhẹ mình."
Kỷ Dao đau đầu.
Cái này thật sự không phải nàng vẽ mà!
Nàng cũng không thích hoa sen màu trắng, vì sao trước đó Từ Lang cảm thấy nhất định là nàng vậy? Đôi mắt Kỷ Dao hơi đổi: "Từ công tử, sao ngươi lại chọn bức tranh đó? Không sợ ta vẽ thứ khác à? Ta nhớ rằng, cũng không phải chỉ có một bức tranh dùng nét mảnh."
Từ Lang bị nàng hỏi, gương mặt hơi nóng lên.
Bởi vì hắn cảm thấy Kỷ Dao giống như đóa hoa sen trắng này, trong trắng thuần khiết, không nhiễm thế tục, còn rất đáng yêu, khiến người khác yêu thích.
Có nam nhân nào không thích đâu?
Ánh mắt nam nhân trẻ tuổi ẩn chứa tình cảm, nhìn cô nương đối diện.
Mặc dù hắn không nói, nhưng Kỷ Dao đã biết.
Có lẽ mỗi nam nhân đều có suy nghĩ này đi, thích bạch liên hoa và cô nương thanh thuần, thế nhưng là mình sao? Kiểu gì cũng không phải.
Nếu như Từ Lang biết mình đã bị hôn qua, ôm qua, còn có ký ức lấy chồng kiếp trước, có lẽ sẽ tức giận đến phát điên, làm sao có thể đồng ý cưới mình nữa.
Bản chất nàng chính là một đóa hoa sen phật thủ, không phải ai cũng thật sự thích.
Tâm tình nàng đột nhiên trầm xuống.
Một màn này lọt vào trong mắt Dương Thiệu ở phía xa.
Nhớ rõ tháng ba lúc du xuân, hắn cũng bắt gặp Từ Lang và Kỷ Dao ở chung một chỗ, lúc đó, suy nghĩ giết Kỷ Dao cũng có, chỉ là đem hận ý giấu trong lòng, mãi cho đến ngày đó mới phát tác.
Bây giờ mặc dù hắn cũng tức giận nhưng không phải tâm tư kia.
Hắn biểu lộ thờ ơ, khiến Trần Viện sinh ra một loại ảo giác, giống như Dương Thiệu cũng không thích Kỷ Dao, nàng nghĩ thầm có lẽ mình hiểu lầm, vì vậy có chút vui vẻ.
"Hầu gia, là ta nghĩ sai, còn tưởng phụ thân ta ở chỗ này chờ ngài!"
Trần Viện làm bộ gọi, Dương Thiệu cười giễu một tiếng.
Nàng giật mình, thấy giữa hai đầu đầu chân mày của nam nhân chậm rãi toát lên sự lạnh lùng.
Lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên trên, Trần Viện nói: "Hầu gia, xin thứ lỗi, thật sự là tiểu nữ nhất thời sơ suất, tiểu nữ lập tức..."
Nàng ta đều dùng những mánh khóe này, hoặc là lấy lòng mẫu thân, hoặc là để hắn thấy thứ gọi là bộ mặt thật của Kỷ Dao.
Thời điểm Kỷ Dao xấu xa nhất hắn đã thấy qua, những thứ này tính là gì?
"Trần tiểu thư, ngươi đừng nên uổng phí sức lực nữa." Dương Thiệu lạnh nhạt nói, "Bản hầu tuyệt đối sẽ không cưới ngươi."
Trong lòng Trần Viện chấn động, cắn môi nói: "Không biết vì sao Hầu gia lại nói như vậy?"
"Vậy ngươi muốn bản hầu đi nói cho Trần đại nhân biết sao? Để ông ta dạy dỗ con gái cho tốt." Thấy sắc mặt Trần Viện trắng bệch, Dương Thiệu lạnh lùng nói: "Dừng ở đây đi, sau này đừng tiếp cận mẫu thân của ta nữa, cũng đừng gây sự với Kỷ tiểu thư, nếu không Trần gia các ngươi..." Phía sau hắn không nói tiếp nữa, "Cút."
Những lời này giống như sấm sét giáng xuống, Trần Viện chỉ cảm thấy xấu hổ giống như quần áo bị lột sạch, nước mắt tràn mi trào ra, che mặt chạy đi.
Kỷ Dao và Từ Lang vừa nói dứt lời, thấy phụ thân còn chưa trở lại nên đi về phía trước, ai ngờ chưa được mấy bước đã thấy Dương Thiệu.
Nghĩ đến hắn mua sen phật thủ của mình, khóe miệng Kỷ Dao không nén được lộ ra nụ cười, tiến lên chào hỏi: "Hầu gia!"
Nàng phá lệ cười ngọt ngào như vậy.
Dương Thiệu thụ sủng nhược kinh*, cũng cười lại nói: "Kỷ tiểu thư."
*được yêu thương mà lo sợ.
Kỷ Dao nhìn bức tranh ở trong tay Trần Tố phía sau, nghĩ thầm Dương Thiệu thật tinh mắt, trước kia sao nàng không biết hắn cũng thích sen phật thủ? Bây giờ nhờ phúc của hắn, chọc Trần Viện tức gần chết.
"Vừa nãy cảm ơn Hầu gia." Nàng nói cảm ơn.
Dương Thiệu ra vẻ không hiểu: "Cảm ơn ta chuyện gì?"
"Sen phật thủ là do ta vẽ đó."
"Vậy bản lãnh của ngươi lại tiến bộ rồi, ta nhớ lần trước ở quán trà, nét mảnh của ngươi còn chưa tốt lắm."
"Cho dù là vậy, nếu không phải nhờ Hầu gia thì cũng không có người quan tâm, dù sao sen phật thủ kia cũng không đẹp mắt, rất nhiều phu nhân không thích."
Tiểu cô nương buồn phiền, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện có sống lại hay không sống lại, Dương Thiệu thầm nghĩ sen phật thủ này rõ ràng nàng thấy ở Hầu phủ, nơi khác ít khi xuất hiện, hơn nữa mình cũng đã nói sen phật thủ hình dáng kì lạ, vậy mà nàng không có chút ấn tượng nào.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn thực sự không đoán được nếu như Kỷ Dao biết hắn sống lại, sẽ có phản ứng gì, tức giận, phẫn nộ? Hay là vui vẻ? Khả năng vui vẻ tương đối thấp, còn không bằng như hiện tại, có một khởi đầu hoàn toàn mới.
Hắn an ủi tiểu cô nương: "Làm sao lại như vậy, trong mắt ta sen phật thủ này xinh đẹp nhất, độc lập một mình, không hoa nào bằng."
"Ngươi vẽ rất tốt."
Âm thanh nam nhân trầm thấp, lại ôn hòa, Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn hắn, cảm giác Dương Thiệu không giống trước kia, sắc mặt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Cũng chỉ có Hầu gia nghĩ như vậy."
"Có bản hầu nghĩ như vậy, không đủ sao?" Hắn cười nhìn nàng,"Ngươi còn muốn ai cũng nghĩ như vậy chứ?"
Từ Lang? Từ Lang không mua tranh của nàng.
Trên đời này, không có ai thích nàng như hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.