"Nha đầu, trong lòng ngươi nguyện ý thừa nhận ta là sư phụ ngươi?" Chữ nàocũng là châu ngọc, lời nói như có gai, Hậu Thổ cười lạnh sửa sang lạiáo, lại khôi phục thành bộ dáng đoan chánh, phiêu phiêu dục tiên thường ngày, dùng ánh mắt bao hàm thâm ý châm chọc nhìn sang.
Cho dù có Đế Tuấn cùng Thái Nhất cản trở, Mộ Lăng Không vẫn cảm thấy quanh thânlạnh lẽo, hơi ấm trong cơ thể bị một bàn tay rút đi, tứ chi dần dầncứng đờ, không thể động đậy.
"Một ngày là thầy, cả đời là thầy, Lăng Không không dám quên."
Đồ đệ trên danh nghĩa của Hậu Thổ Thánh mẫu nhiều vô cùng, trên thực tế,thực sự được nàng thân truyền lại cơ hồ không có, võ công của Mộ LăngKhông phần lớn là do Huyền Minh dạy, còn lại chính là dựa vào chính mình khắc khổ tu hành, chỉ có ở trên đại hội tranh đoạt bài danh Đại TuyếtSơn năm năm một lần, mới có cơ hội được sư phụ tới bình luận mấy câu.
Cảm giác của nàng đối với Hậu Thổ, phần nhiều là kính sợ đã bén rễ ăn sâu.
Ở Đại Tuyết Sơn, sự tồn tại của Thánh mẫu cơ hồ giống như thần, không ai dám phạm.
Không ngờ, Hậu Thổ cũng không trách cứ nàng, than ngắn một tiếng, nhẹ giọngnói, "Ngươi có còn nhớ rõ, ngày đó vi sư lệnh sư muội của ngươi truyềnTuyết thiếp, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ đó, vi sư liền cho phépngươi nói một điều kiện."
Mộ Lăng Không dĩ nhiên nhớ.
HậuThổ Thánh mẫu lệnh nàng vào cung ám sát Tiêu hoàng hậu, mà nàng cũngtừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1963840/quyen-5-chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.