Sóng mắt lấp lánhchuyển trở lại trên người Đế Tuấn, Nam Cung Liên Nhi yếu ớt hỏi....,"Ngày đó không phải nói tốt lắm để ta tiến cử ngươi, dẫn ngươi tới ĐạiTuyết Sơn bái sư sao? Vì sao ngươi chỉ một câu liền cự tuyệt ta, sau lại ra đi không từ mà biệt, Liên nhi ở A Đô thành tim rất lâu, cũng khôngthấy Tiêu công tử ."
Đế Tuấn sớm đoán được nàng sẽ hỏi, cũngkhông ngoai ý muốn sau lưng thùng dấm nhỏ sặc mùi chua, bị kẹp ở giữahắn khổ không thể tả, có thể tưởng tượng, sau ngày hôm nay, ngang lưnghắn đại khái không có chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn không có thươngtích rồi.
"Đệ đệ tới tìm ta, trong đó còn xảy ra chút chuyện, dẫn một mình ta vào núi đã là yêu cầu quá đáng, Tiêu Trúc không thể mặt dày hơn nữa làm phiên Nam Cung cô nương." Thở dài một tiếng, giọng nói củahắn rất là phiền muộn, lần này Đế Tuấn không phải giả bộ, hắn thật cảmthấy không biết làm thế nào lại vừa khổ sở, "Tiêu gia con cháu đơn bạc, phụ mẫu cũng chỉ sinh ra hai huynh đệ chúng ta, từ nhỏ ta va nhị đệtình cảm rất tốt, bất luận ra sao, ta đều không thể buông bỏ hắn."
Ô ô ô, hắn cũng đã dùng ám ngữ để bày tỏ tâm ý, Mộ Lăng Không lại giống như không nghe thấy tựa như ghen ghét dữ dội.
"Cho dù là thế, ngươi cũng nên nói rõ với ta, ngày đó ta đã nhận lời vớicông tử, phàm là Liên nhi có thể làm được, nhất định phó thang địa hảo,nghĩa bất dung từ (*)." Nam CUng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1963736/quyen-4-chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.