Cái y niệm này khiến cho lòng người khó chịu, vì vậy Mộ Lăng Không lạicắn hàm răng bổ sung: "Chàng cho ta ăn cái gì trong lòng mình rõ ràng,hừ, cẩn thận tính ra, chàng cũng coi như là đầu sỏ gây nên, chờ khi tabiến thành quỷ, ta liền ngày ngày nằm trên bả vai chàng, xem ai dám đếngần ta thổi một chút âm phong(1) chết rét nàng."
(1): Gió lạnh, gió tà.
Đế Tuấn hắng giọng cười to, khôi phục dáng vẻ nghiêm chỉnh bình thường:"Lăng Không ngốc, sao vi phu lại cam lòng để cho nàng đau chết chứ, trái cây trên đường cho nàng ăn, chua ngọt chính là quả cam lộ, chua đắngchính là yến vĩ, hơn nữa thêm đại hoàn đan, vừa lúc tương sinh tươngkhắc, giúp nàng xông phá cửa ải cuối cùng....đau là chuyện bình thường,không đau mới nói hiệu quả của thuốc không rõ."
Hắn đều hi sinh hình tượng, liều mạng dời đi lực chú ý của nàng, kết quả Mộ Lăng Không còn đau đến nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn táinhợt.
Đau ở người nàng, tâm hắn đau a.
Vợ chồng một thể, Đế Tuấn cảm động khác gì chính mình bị đau.
Hắn xuôi theo nước chảy vòng qua phía sau nàng, ngồi xuống tảng đá lớntrống không, hai tay khoác lên sau lưng nàng, dùng lực của mình giúpnàng vượt qua cửa ải: "Hôm nay không giống ngày xưa, vô cùng quan trọng, tạm thời nương tử thu tạp niệm, đừng luôn nghĩ tới chuyện này, vi phusẽ luôn ở chỗ này, cả đời cũng không chạy được, ai cũng không đọat đi,yên tâm đi."
Ai nghĩ vậy hả? Ai nghĩ vậy hả?
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-trang-min-la-con-soi/1963513/quyen-2-chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.