Trên đường Nam San đã sớm dặn dò biểu tỷ đừng nói việc hôm nay cho trưởng bối, Đinh Phượng Linh là cô nương sắp nghị thân, tự nhiên biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng nhéo gương mặt béo của biểu muội, mở miệng đồng ý, ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, một nhà bốn người lại chạy về Hầu phủ.
Vừa xuống xe ngựa, Lang Nhi hoan hô một tiếng rồi mang theo thịt khô lấy từ nhà ngoại tổ mẫu đi tìm Nam Lạc chơi, Nam San lắc đầu, gói kỹ một phần đi đưa cho Chung Khấu Châu.
Đi đến hoa viên thì thấy Nam Đường đi đối diện, nàng không muốn dây dưa nên rẽ vào lối khác muốn đi đường vòng.
Nam Đường lại không buông tha nàng, tinh mắt thấy đồ trong tay nàng, "Tam bàn nhi, nghe nói ngươi cũng muốn tiến cung tuyển tú, xì... ngày thường ngươi không soi gương sao? Ngươi như thế đến để làm mất mặt Hầu phủ sao, đến lúc đó các quý nhân nhìn thấy ngươi chắc nôn hết cơm tối qua mất."
Nam San gói chặt bọc giấy trong tay, trợn trừng mắt, "Đường ca nhi nói đúng, ai chẳng biết Nhị phòng chúng ta nghèo, ngay cả một cái gương cũng không có, tất nhiên là chưa từng soi gương rồi, nhưng ta vẫn cho mình là nữ tử dung mạo thiên tiên."
Thiếu niên choai choai bị nàng mặt dày dọa ngẩn ngơ, lại nghe thấy nàng nói, "Đường ca nhi, tam tỷ ta cũng nghe nói ngươi ở lớp không làm được thơ bảy chữ, đi ra ngoài chỉ sợ cũng ném hết mặt mũi mấy người đại ca ca, sao ngươi còn mặt dày mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-that-tuyet-sac/177416/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.