Hai chủ tớ Đinh thị đi vào nội thất, Nam San tò mò, ngày thường chuyện lớn nhỏ nương đều không tránh mình, lần này là chuyện gì lại muốn tới một bên nói. 
Nàng nghi hoặc trong lòng, chờ ăn cơm xong liền đi về phía Tây Nam viện, Chung Khấu Châu đang ở nơi đó. 
Nhìn thấy nàng, Chung Khấu Châu rất là vui vẻ, chạy nhanh chào đón, kéo tay nàng nói, "Tam biểu muội, mấy ngày muội không ở trong phủ, ta nhớ muội chết mất." 
"Muội cũng nhớ biểu tỷ." Nam San nói rồi đưa bùa bình an xin trong tự cho nàng ấy, "Lá bùa này muội xin được ở trong tự, nghe nói rất linh nghiệm, có thể bảo vệ người đó bình an, hy vọng biểu tỷ chớ chê." 
Chung Khấu Châu vui mừng nhận lấy, cẩn thận đặt trong tay áo, bùa Hàn Quang tự linh nghiệm, đặc biệt là bùa đích thân phương trượng viết, càng là một lá khó cầu, lễ vật như vậy có lòng nhất. 
Nàng ấy cười nói, "Sao lại chê? Vui mừng còn không kịp." 
Nói rồi kéo Nam San đến một bên, Nam San thấy ánh mắt nàng ấy, liền biết có chuyện muốn nói. 
"Tam biểu muội, muội biết nhiều ngày nay trong kinh xảy ra chuyện gì không?" 
"Chuyện gì?" 
Nam San hồ đồ, nàng vừa mới trở về, vẫn còn mơ màng, vừa rồi nương hành động không tầm thường, thần thần bí bí ở trong phòng thì thầm với Lưu Hương, việc này khẳng định không phải là việc nhỏ. 
Chung Khấu Châu liếc nhìn nàng một cái, thở dài nói, "Trong cung có ý chỉ xuống dưới." 
"Chỉ gì?" 
Chung Khấu Châu tiến đến bên tai nàng, thần bí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-that-tuyet-sac/177412/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.