Hai tỷ đệ về không lâu, bên Vạn di nương phái người đưa tới hai tấm nguyên liệu, nói là cảm ơn Tam tiểu thư giải vây thay Tứ công tử, Đinh thị nhìn nữ nhi một cái, nhất định không chịu nhận, bà tử kia đặt đồ xuống thì đi.
Nguyên liệu là loại thịnh hành nhất đương thời, một tấm nhuyễn yên la, một tấm vải thun màu sẫm, Đinh thị phức tạp vuốt nguyên liệu, một tiểu thiếp như Vạn di nương cũng có thể ra tay chính là hai tấm, đáng thương một chính thất như nàng, lại chẳng lấy ra được nửa tấm.
Nam San thấy thần thái Đinh thị liền biết chuyện gì xảy ra, "Nương, con không lấy bản thân không có so với người khác có, người trái lại ngẫm lại, người có, nàng có thể có mấy thứ."
Đinh thị sâu xa nhìn nữ nhi, quả nhiên cô nương biết chữ có khác, xem San Nhi nói, thật sự là tốt, nhưng cũng không chỉ là chuyện như vậy, là nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, còn cần nữ nhi chỉ điểm.
"San Nhi nói rất đúng, là nương nghĩ sai rồi, con nói với nương, đến tột cùng là thế nào?"
Nam San nói chuyện vừa xảy ra một lần, Đinh thị hừ lạnh, "Đều là nam nhân tạo nghiệt, chỉ lo bản thân sung sướng, yêu thích sắc đẹp, bọn nhỏ cùng cha không cùng nương, đương nhiên sẽ làm ầm ĩ, đáng thương vẫn là con cái."
Lời nói Đinh thị nói phát nào trúng phát ấy, Nam San không nhịn được tán dương nàng, đám nữ nhân đều mắng đám thiếp thất câu hồn nam nhân, lại không nghĩ ruồi bọ không bâu trứng không nứt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-that-tuyet-sac/177408/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.