Hắn mang theo khí lạnh, trong vòng ba trượng người sống không dám tới gần, chờ hắn đi đến trước cửa Chính Dương cung mới điều hoà hơi thở, xua tan khí lạnh, nhấc chân đi vào trong điện. Trong điện, Nam San đang đọc thoại bản dưới ánh đèn, nàng mặc một bộ thường phục chiết eo màu hồng, tùy tiện dùng một cây trâm ngọc quấn lỏng tóc ở sau đầu, nàng hơi cúi đầu, trên trán lơ phơ mấy sợi tóc. Dưới ánh đèn, khuôn mặt của nàng càng thêm mịn màng, hồng hào, vẻ mặt càng thêm ấm áp, bình thản. Nàng thấy hắn bước vào, cuống quýt nhét sách dưới gối, giả vờ như chưa xảy ra việc gì. Chút động tác nhỏ này đâu thể giấu được mắt hắn, nhìn thấy nàng không để tâm chuyện bị bỏ thuốc, lòng hắn yên tâm hơn, không có con không sao, không thể sinh cũng được, cái gì cũng không sao cả. "Phu quân, chàng trở về rồi." "Ừ." Hắn cởi áo choàng xuống, thoát y nằm xuống bên cạnh nàng, giống như lơ đãng sờ gối đầu, rút thoại bản ra. Mặt nàng đỏ lên, muốn cướp lại, hắn mỉm cười: "Canh giờ này còn chưa ngủ, Hoàng hậu nương nương thật có nhã hứng." Nàng đang đợi hắn mà, hắn không trở lại, nàng không ngủ được. Hắn xoay người, tuỳ tiện lật thoạt bản, là bản trước kia hắn từng viết, chuyện xưa của bọn họ. Nàng giành lại thoại bản, nhét dưới gối: "Đọc giải sầu thôi, thoại bản này có đôi chỗ viết rất hay, làm người đọc cảm khái rất nhiều, ta còn không biết, thì ra ở trong lòng chàng, chúng ta lại là một đôi ái nhân cảm động đất trời như thế, chỉ là mặc cho ai cũng không thể tưởng được đường đường đế vương còn có tài hoa bực này, viết thoại bản hay như thế, nếu một ngày nào đó, chúng ta có thể ẩn cư phố phường, chàng viết thoại bản cũng đủ chi phí sinh hoạt của chúng ta." Hắn cụp mắt, ôm chặt lấy nàng. Ẩn cư? "Được, nếu thực sự có một ngày đó, ta sẽ viết thoại bản nuôi sống nàng." "Vậy ta nói trước, ta ở nhà giặt y phục nấu cơm, mài mực cho chàng, chàng viết mấy câu chuyện người hồ yêu nhau hoa mỹ, nhớ trước đây, ở sau núi Quảng Duyên tự, lần đầu tiên ta gặp chàng, ta coi chàng là nam tử do hồ tiên biến thành." Hắn kinh ngạc, nàng cười: "Trách chỉ trách phu quân quá xinh đẹp, làm ta không thể tin được thế gian còn có nam tử tuyệt sắc như thế, lại còn ở vùng núi hoang vu, nghĩ là hồ tiên cũng không lạ." "Sao người và hồ có thể yêu nhau?" "Có thể chứ, chuyện xưa như thế rất nhiều, trước kia ta từng đọc không ít." Hai phu thê cười nói, đều không mở miệng nói chuyện con cái, người còn sống, chính là tốt nhất, tìm vui vẻ trong đau buồn cũng được, không hề để ý cũng được, cuộc sống còn phải tiếp tục. Trước khi sắp ngủ, hắn yên lặng nhìn nàng: "Ta chỉ cần nàng, không con cũng được, tuyệt đối sẽ không nạp phi." "Ta biết." Nàng mỉm cười nhìn lại hắn. Lúc hắn mới vừa bước vào cửa phòng, sát khí trong mắt còn có một chút chưa tan đi, nàng hỏi: "Chàng làm gì Mạnh Cẩn rồi?" "Qua ngày mai, thế gian không còn người này nữa." Nàng thở dài, Mạnh Cẩn quá xem trọng mình, cho rằng xuyên qua là có thể hô mưa gọi gió ở cổ đại, chơi đùa, xoay vòng nam nhân, bản thân có thể trở thành nhân vật truyền kỳ như Võ Tắc Thiên. Lại chưa từng nghĩ tới, dựa vào cái gì, nữ tử bình thường ở hiện đại, dựa vào cái gì tới cổ đại là có thể nghiền ép cổ nhân, muốn làm gì thì làm, cổ đại không có khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhưng cổ nhân lại không phải kẻ ngốc. Việc bỏ thuốc chắc chắn có liên quan tới Mạnh Cẩn. Chỉ mong Mạnh Cẩn còn có thể trở lại hiện đại, sống cuộc sống bình thường. Chỉ là Nam San không biết, có lẽ Mạnh Cẩn không thể đi được rồi. Lăng Trọng Hoa dùng cách mà Mạnh Cẩn cung cấp, sau khi đánh ngất nàng ta, hắn sai người thực thi từng bước, nếu cách này hữu hiệu, nàng ta mãi mãi bị nhốt trong thanh gỗ đào, không được luân hồi. Tự làm bậy, không thể sống. Dám có lòng hại người, coi như thừa nhận việc ác phản phệ. Hôm sau biểu tỷ Đinh Phượng Linh vào cung, biểu tỷ không chỉ mang thịt khô ngoại tổ mẫu đích thân làm, còn nói một vài chuyện thú vị đấu với bà bà Tưởng phu nhân. Lòng dạ Tưởng phu nhân hẹp hòi, lại thích khoe tài, cực kỳ thích văn vở, thường bày tư thái bà mẫu, ngâm một hai câu thơ trước mặt nàng, nàng lại không hiểu, trực tiếp nhấc chân chạy lấy người. Chọc tức Tưởng phu nhân ở phía sau mắng nàng gỗ mục không thể đẽo, bất kính với trưởng bối, nàng đáp lại một câu: "Tướng công sắp hạ triều rồi, tức phụ còn phải xuống bếp sắp xếp." Tưởng phu nhân rốt cuộc vẫn sợ nhi tử, nhỏ giọng mắng ở phía sau nhưng không dám cản nàng, nàng xem như thấy rõ, tướng công cũng mệt mỏi với bà mẫu, một phụ nhân sắp làm tổ mẫu rồi còn cả ngày ghen tuông với các di nương, khoe khoang thơ từ ở trước mặt nàng. Nếu không phải có tướng công ở nhà, đám đầy tớ đã sớm ức hiếp chủ nhân. Còn công công cho nàng cảm giác chính là người cố làm ra vẻ giả đứng đắn. Rõ ràng là kẻ tham hoan hảo sắc, cố tình mỗi ngày bày vẻ mặt đứng đắn, thích gọi tướng công tới nghe hắn dạy bảo, thổi phồng đạo làm quan của hắn. Tướng công nghe rất nghiêm túc, xong thì ném ra sau đầu. Nam San nghe những lời này của nàng thì có chút cảm khái, cũng chỉ biểu tỷ mới có thể sống tự tại ở Tưởng gia, đổi thành bất kỳ tiểu thư gia đình quy củ nào gả vào Tưởng gia, e là không bao lâu sẽ buồn bực không vui. Nàng và Tưởng biên tu quả là duyên trời tác hợp. Đinh Phượng Linh thấy sắc mặt nàng khá tốt, nhớ tới lời đồn mấy hôm trước, hơi lo lắng, không biết dáng vẻ vui vẻ này của nàng là giả vờ, hay là phát ra từ nội tâm. Trong kinh đồn đại Hoàng hậu không thể sinh con, bệ hạ không chịu nạp phi, cũng không đề cập tới chuyện thừa tự, nếu cứ tiếp tục như vậy, Hoàng hậu nương nương chính là tội nhân Lăng triều, họa thủy của hoàng thất. Hai ngày trước bà mẫu còn lấy chuyện này để đâm chọt nàng, nàng không cãi cọ, nói lại toàn bộ lời của bà mẫu cho tướng công. Tướng công ngày xưa bình tĩnh nay cực kỳ tức giận, đóng cửa lại, không biết nói gì với bà mẫu mà từ đó về sau, bà mẫu cũng không dám nói đến việc này nữa. Phụ nhân nhà bình thường không có con cái đều rất khổ sở, huống chi biểu muội gả vào nhà đế vương, còn là chủ hậu cung. Hai biểu tỷ muội nói vài chuyện thú vị, canh giờ vừa đến, Đinh Phượng Linh cáo lui xuất cung. Nam San nhìn thịt khô nàng mang đến, xé một miếng bỏ vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức, hương vị giống hệt trước kia, ngoại tổ mẫu vẫn nhớ rõ khẩu vị của nàng, biết nàng thích nhất mấy món ăn vặt này. Sau khi Đinh biểu tỷ tới, tiếp đó biểu muội Thẩm gia, Thẩm Nhược Mai cũng tiến cung, Nam San thấy nàng ăn mặc tươi trẻ, váy dài màu hồng phấn, tóc vấn Sơ Song kế, điểm xuyết châu hoa, khuôn mặt vốn xinh đẹp, một đoạn thời gian không gặp lại càng đẹp hơn, trong thần sắc còn đôi phần trẻ con. Đầu tiên Thẩm Nhược Mai thay mặt tổ mẫu và mẫu thân nàng ấy vấn an Nam San, Nam San cũng hỏi chút chuyện gần đây của phủ Mộc Ân hầu, biết một nhà Thẩm thị đều tốt, bởi vì bọn họ là nhà ngoại của thánh mẫu Hoàng thái hậu, nên thế gia trong kinh đều hăm hở làm quen. Vốn Thẩm lão phu nhân có suy nghĩ để tôn nữ chọn một người trong sạch ở kinh thành nên cũng không từ chối lời mới của người khác, dẫn theo nàng tham gia mấy yến hội. Nam San thuận miệng hỏi một câu: "Nên kết giao một vài khuê hữu, về sau xuất giá rồi còn có thể qua lại lẫn nhau, cũng là một chuyện tốt, không biết dạo này muội làm quen được ai chưa?" Thẩm Nhược Mai nghĩ ngợi: "Tổ mẫu nói với thần nữ rằng phải nhìn nhiều, nghe nhiều, đừng nên kết giao quá vội, nhưng cũng có một vị Ngụy tiểu thư rất là nhiệt tình." Nam San nhíu mày, dòng họ này khiến người ta không thích nổi. Thẩm Nhược Mai cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, nói tiếp: "Hoàng hậu nương nương, thần nữ không biết nói mấy lời dễ nghe, cũng không biết vòng vo, nhưng thần nữ tự hỏi trong lòng, chưa bao giờ từng có suy nghĩ không an phận. Ngày gần đây, thần nữ ra ngoài làm khách, nghe được không ngừng có người ám chỉ mẫu thân, tổ mẫu chuyện để thần nữ tiến cung. Thần nữ biết đây là không đúng." Nam San mỉm cười nhìn nàng, nàng như được ủng hộ: "Nương nương, thần nữ nói như vậy, người có tức giận không?" "Đâu giận được, Thẩm biểu muội trời sinh thẳng thắn, trong lòng không có suy nghĩ xấu xa, bản cung vui mừng còn không kịp." "Tạ ơn nương nương không trách tội thần nữ, lần này thần nữ tiến cung, vốn dĩ Ngụy tiểu thư kia cũng muốn đi theo, nói là vẫn luôn ngưỡng mộ nương nương, muốn tiến cung bái kiến. Tuy thần nữ không quá rõ quy củ, nhưng cũng biết nói như vậy không ổn, uyển chuyển từ chối nàng ta." "Họ Ngụy, là cô nương nhà ai trong kinh?" "Bẩm nương nương, là cô nương nhà Thành Ý bá, thần nữ chỉ gặp một lần ở yến hội, nàng ta vẫn luôn bắt chuyện làm quen với thần nữ. Tuy thần nữ không muốn, nhưng lại không thể thoái thác, đành phải trốn tránh không gặp. Tổ mẫu nàng là Ngụy lão phu nhân còn luôn ám chỉ thần nữ một vài ý tưởng không an phận." Nam San cười sâu xa: "Thì ra là nhà bọn họ, thật là, vốn dĩ bản cung đã quên người nhà này rồi, ai có thể nghĩ đến chính bọn họ ngó đầu ra." Thành Ý bá, là nhà mẹ đẻ của Ngụy thị, chính là gia đình dựa vào Mạnh thị mà được phong Bá phủ. Trước nay nàng không nhớ tới bọn họ, ai biết chính bọn họ tìm đường chết, lại còn muốn cô nương Ngụy gia tiến cung, nghĩ nàng hiền lành quá rồi. Nàng còn chưa tìm Ngụy thị tính sổ chuyện Mạnh Cẩn hại nàng, nhà mẹ đẻ Ngụy thị đã nhảy ra, còn muốn để nữ nhi Ngụy gia tiến cung, cũng thật dám nghĩ. Mạnh thị đã bị giáng xuống cung nhân, không còn phong cảnh trước kia, nhưng gia đình này vẫn được hưởng thụ bá tước phú quý. Vừa lúc, cơn giận mà nàng kìm nén trong lòng, đành lấy nhà này khai đao vậy. "Muội làm rất tốt, Ngụy gia này, không thể kết giao." Thẩm Nhược Mai thầm thở phào nhẹ nhõm, tổ mẫu bảo nàng phải cẩn thận hơn, không thể gây rắc rối cho bệ hạ nương nương, Ngụy tiểu thư kia mặt ngọt miệng nhiệt, tâng bốc nàng lên cao, lại còn tặng trang sức rồi mời nàng tới Bá phủ làm khách, may mắn, nàng cảm thấy không ổn nên không nhận đồ. Nghe lời này của Hoàng hậu nương nương, nàng làm rất đúng, Ngụy gia không thể kết giao. "Cảm ơn Hoàng hậu nương nương chỉ bảo, thần nữ ghi nhớ." Nam San cười chân thành: "Sau này không có việc gì, có thể thường xuyên tiến cung ngồi chơi, về sau có nhà nào thích hợp, bản cung tứ hôn cho muội." "Thần nữ tạ ơn Hoàng hậu nương nương." "Được rồi, mau đứng dậy." Thẩm Nhược Mai đứng dậy, Nam San nhìn nàng, càng thêm thích, khuôn mặt giống phu quân, tâm địa lại ngây thơ, cô nương như vậy đáng để nàng đối xử nhiệt tình. Còn về Ngụy gia, xem ra sống thoải mái quá, quên mất mình là ai rồi. Ngụy gia còn đang tung tăng nhảy nhót muốn đưa cô nương tiến cung, đột nhiên bị khiển trách dạy nữ nhi không nghiêm, kinh doanh bất nghĩa, bị lấy lại tước vị, giáng xuống thứ dân. Tiếng khóc tràn ngập Ngụy gia, Ngụy tiểu thư khóc đến chết đi sống lại, vốn nàng ta là tiểu thư Bá phủ, tự nhận tài tình diện mạo đều không hề kém biểu tỷ Mạnh gia, nên chướng mắt rất nhiều công tử thế gia trong kinh, cảm thấy bản thân có thể xứng với gia đình tốt hơn, mà gia đình tốt nhất trong kinh không ai khác ngoài hoàng gia, biểu tỷ Mạnh gia có thể tiến cung được sủng ái, từ tiệp dư lên Hoàng quý phi chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nếu không phải chuyện Nam gia bị bóc ra, Mạnh biểu tỷ nhất định có thể bước lên Hậu vị. Gia thế của nàng ta trong sạch, nếu có thể tiến cung, tạo hóa khẳng định sẽ không kém Mạnh biểu tỷ, chỉ là hiện giờ biếm làm thứ dân, còn đi đâu tìm người trong sạch, trong cung càng không cần nghĩ. Đều do trắc phi của Thành Vương, nói với nàng ta gì mà bệ hạ long chương phượng tư, diện mạo thế gian hiếm có, nam tử như Thành Vương đứng bên cạnh hắn đều không đáng nhắc tới, nàng ta mới tuổi biết yêu, chợt nghe thế gian còn có nam tử như thế, thân phận lại tôn quý, tự nhiên động lòng. Nàng ta dựa vào giường khóc lóc, mẫu thân nàng ta cũng khóc theo: "Con của ta, con đừng đau lòng, trước kia cô cô con vẫn luôn nhắc tới muốn gả con đến Mạnh gia, tuy hiện tại Cảnh ca nhi có chút hoang đường, chờ con gả tới đó, dạy dỗ cẩn thận, chắc chắn sẽ sửa đổi, tương lai thi cửa lấy công danh, lo gì cuộc sống sau này không tốt." Ngụy tiểu thư oán hận ngẩng đầu: "Không cần, trong phòng Cảnh biểu ca đã có mấy nha đầu mang thai, con không cần nam nhân như vậy, phải gả thì Đường ca nhi." "Được, được, đều theo con." Trấn an nữ nhi xong, Ngụy phu nhân đi Mạnh phủ tìm Ngụy thị, Ngụy thị tránh không gặp, Ngụy phu nhân chửi ầm lên. Chuyện xảy ra bất ngờ, Ngụy phu nhân nghĩ trăm lần cũng không ra, không biết sai lần ở đây, sao nhà bọn họ lại gặp tai họa. Sau nhờ có người nhỏ giọng nhắc nhở, Tiểu Thái phi Mạnh gia chết kỳ quặc, bệ hạ tức giận Mạnh gia, Ngụy gia bị giận cá chém thớt. Ngụy phu nhân không chấp nhận, đứng ở ngoài cửa hông Mạnh gia mắng Ngụy thị máu chó đầy đầu. Cuối cùng, Ngụy lão phu nhân ra mặt, Ngụy thị thỏa hiệp, gật đầu đồng ý Ngụy tiểu thư gả vào Mạnh gia, nhưng chỉ có thể là Cảnh ca nhi. Không biết Ngụy phu nhân khuyên như thế nào, cuối cùng Ngụy tiểu thư cũng gả qua. Trong kinh có rất nhiều người mắt sáng đã sớm nhìn ra, Ngụy gia bị biếm chẳng phải đế vương giận chó đánh mèo, mà là Ngụy gia tham lam, Ngụy gia muốn kết giao Thẩm gia, sợ là suy nghĩ gì đó, bị Hoàng hậu trong cung biết, bệ hạ độc sủng Hoàng hậu, tất nhiên muốn xả giận thay Hoàng hậu, Ngụy gia tự tìm chết mà. Các thế gia quý tộc đều âm thầm khiếp sợ, Hoàng hậu nương nương còn được sủng ái hơn tưởng tượng, chút tâm tư của bọn họ chắc chắn không chiếm được chỗ tốt, trước có bệ hạ tứ hôn cho đích trưởng nữ nhà Thường Đại học sĩ, nghe nói Thường tiểu thư đòi chết đòi sống, còn ầm ĩ tuyệt thực, cuối cùng Thường Đại học sĩ hạ quyết tâm, nếu nàng muốn toàn phủ chôn cùng thì cứ việc ầm ĩ, Thường tiểu thư bị dọa sợ không dám tiếp tục ầm ĩ nữa, khóc sướt mướt ngồi lên kiệu hoa, vào cửa lớn Trình gia. Nay lại có Thành Ý bá phủ mất đi tước vị, Thành Ý bá vốn không có gốc rễ ở kinh thành, chỉ là dựa vào quan hệ của Mạnh cung nhân, được phá lệ phong Bá phủ. Mạnh gia xui xẻo, vốn bọn họ nên khiêm tốn làm người, lại không ngờ ngu ngốc, tham lam, dám mơ mộng đến ngày thân phú quý kia, bị biếm cũng không trách được ai. Tân đế cũng không phải là Thái thượng hoàng, thanh danh ngày xưa tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ, mà thật sự không thích nữ sắc, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, chăm lo việc nước, những người này đã quên thanh danh khiến người ta sợ hãi của hắn, cũng không biết Hoàng hậu nương nương lọt vào mắt bệ hạ như thế nào. Các thế gia đều rút lại tâm tư nhỏ, liên tục quan sát. Không ai nhắc lại chuyện thừa tự, cuộc sống của Nam San ở trong cung vẫn như cũ, An Xương cung lại bắt đầu ca múa yên bình, Thái thượng hoàng sủng ái bốn vị tân phi, Đại Mạnh Thái phi bị bỏ ở một bên, cũng may Thành Vương phi thường tiến cung, các cung nhân cũng sẽ không dám thái độ với nàng ta. Cũng không ai dám đề cập đến chuyện nạp phi, trong triều có Thường Đại học sĩ làm ví dụ, chúng thần nào còn ai dám nói chuyện tuyển tú. Giang sơn này là của Lăng gia, trong lòng bệ hạ đã có chủ trương, sẽ không để giang sơn không có người nối nghiệp thật, trong hậu cung rốt cuộc gió êm sóng lặng, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bốn vị Thái phi mới phong ở An Xương cung cùng ngồi cùng ăn với Đại Mạnh Thái phi, Đại Mạnh Thái phi không chấp nhận được, hay bắt bẻ, tìm lỗi. Thái thượng hoàng không còn sắc mặt tốt với nữ nhi Mạnh gia. Đại Mạnh Thái phi oán hận với Mạnh Bảo Đàm: "Hoàng hậu nương nương thật có thủ đoạn, bắt chặt được hoàng thượng, đã không thể sinh con rồi mà vẫn độc sủng nàng, ngay cả chuyện nạp phi cũng ép xuống, không giống nhi tử của Thái thượng hoàng. Ngươi nghe tiếng ca truyền từ bên kia đi, Thái thượng hoàng vui sướng vì có được mấy tân Thái phi, nơi nào còn nhớ nhi tử tôn tử, hận không thể cả ngày buộc vào lưng quần nữ nhân, già còn không biết xấu hổ." Mạnh Bảo Đàm nhíu mày: "Mẫu phi, sau này người không thể nói mấy lời thô tục như thế này nữa, nếu bị người ta nghe được e là sẽ bị đâm một dao, hiện nay Thành Vương hành sự cực kỳ cẩn thận, sợ dẫn tới mầm tai hoạ." "Sợ cái gì, người sang hết bên kia rồi, chỗ bản cung quạnh quẽ, nào có ai tới, lại nói bản cung biết đúng mực, chỉ phát bực tức trước mặt ngươi thôi, đồng nhân bất đồng mệnh, Thái thượng hoàng có một nửa si tình của tân đế, bản cung đã thấy đủ rồi." Mạnh Bảo Đàm thầm cười lạnh, nếu Thái thượng hoàng si tình, cũng không phải là đối với một nữ nhân, nhìn hắn ta trước kia, trong lòng đều là nhớ nhung mẫu thân của tân đế, vắng vẻ cô mẫu, chờ khi có Mạnh Cẩn, sủng ái có thêm, đâu còn nhớ mẫu thân của bệ hạ, Mạnh Cẩn mới vừa chết, lại có tân Thái phi, đám tân Thái phi xinh đẹp như hoa, Thái thượng hoàng ngày ngày sung sướng, chưa từng nhắc tới Mạnh Cẩn tro cốt còn chưa lạnh, chỉ nghe người mới cười, đâu thấy người xưa khóc. Trông cậy vào nam nhân trường tình, quả thực là kẻ điên nằm mộng. Nếu nói trong số hoàng tử, Thành Vương giống Thái thượng hoàng nhất, dạo này thanh danh của Thành Vương chuyển biến tốt đẹp, ru rú trong nhà, khiêm tốn làm người. Nàng ta cười nhạo trong lòng, đó là bởi vì nàng ta tìm được mấy nữ tử xinh đẹp, mới giữ được hắn ở trong phủ, nếu không, chỉ bằng nhũ nhân thất sủng kia, còn có Mạnh Uyển ngu xuẩn, ai có thể giữ được người hắn. Nhưng mà gần đây, bởi vì Diệp Nhi được Thái thượng hoàng coi trọng, nàng lại hiền huệ nạp thiếp thất cho hắn, sắc mặt Thành Vương đối với nàng tốt hơn không ít, lâu lâu cũng sẽ nghỉ ở phòng nàng. Nàng nhìn nhi tử trong lòng, rốt cuộc vẫn xem nhẹ sức nặng của Hoàng hậu ở trong lòng bệ hạ, vốn định nếu Hoàng hậu không thể sinh con, cho dù bệ hạ sủng nàng, chắc chắn sẽ suy xét nhận một hoàng tử làm con thừa tự. Ai biết bệ hạ gác lại việc này, đã không ai dám nhắc tới nữa, chỉ sợ tiếp tục chờ đợi sẽ xảy ra biến hóa. Nếu nói trước kia, nàng ta còn ghen ghét Nam San, ghen ghét nàng được bệ hạ độc sủng. Hiện tại, nàng ta lại hy vọng bệ hạ có thể mãi mãi độc sủng một người, tốt nhất như Đức Chính đế, cho dù Văn Nhàn Hoàng hậu qua đời, sau đó cũng không nạp hậu phi. Như vậy, kế hoạch của nàng ta mới có thể thành công. Nhi tử trong lòng mở to đôi mắt, vô tri mà nhìn nàng, trong mắt nàng ta xuất hiện vẻ ghét bỏ không dễ phát hiện, sau đó hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]