Hậu ký:
Bên ngoài tuyết nhỏ bay lất phất, trong nhà lò sưởi ấm áp.
Tống Kim An ôm ta vào lòng, vuốt ve mái tóc ta, ánh mắt dịu dàng.
Ta ngước lên nhìn hắn: “Chuyện ta quên là gì vậy?”
“Nàng còn nhớ nàng đã từng cứu một thiếu niên không?”
Ta lắc đầu, hoàn toàn không có ấn tượng.
Tống Kim An khẽ cười: “Hồi nhỏ, nàng cùng Tạ Kỳ từng một lần đến sa mạc Gobi…”
Hắn kể cho ta rất nhiều chuyện, nói về hắn đã bị ta quên lãng, nói về lời hứa ta đã quên trước khi rời đi, nói ta là người không giữ lời hứa.
Ta cau mày phản bác, hắn liền cúi xuống hôn lên môi ta: “Không chấp nhặt chuyện cũ.”
“Vậy nên, nương tử, chúng ta có thể động phòng được chưa?”
Đêm đó ta bị hắn hành hạ mệt nhoài, trong giấc mơ dài ta mơ thấy sa mạc mênh mông, ta cứu một thiếu niên tuấn tú.
“Giọt nước ân tình, đền đáp bằng suối nguồn.”
“Tướng quân, lấy thân báo đáp, người có muốn không?”
Ngày đó bụi mù tung bay, ta cười đầy tự do: “Nếu có duyên gặp lại, ta sẽ xem xét.”
Phiên ngoại: Hôn nhân sau này
Hôn sự giữa ta và Tống Kim An cũng là sự hòa hảo giữa hai nước.
Nhưng hắn không còn là thư sinh yếu đuối vô lực nữa, mà là tam hoàng tử nắm uy quyền.
Ta cùng hắn đi đến nước Tề một chuyến, đi rồi mới biết hắn còn có một vị hôn thê.
“Tống Kim An, ngươi giỏi thật đấy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-do-lua-dao/3618447/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.