Văn Thỏ Thỏ khiêng chùy lớn trở về, cánh tay mảnh khảnh như củ sen kia tùy tiện vung lên, chùy lớn ầm một tiếng rơi xuống tế đàn, mặt đất vốn đã nứt như mạng nhện lại thêm vài vết nứt.
Năm người Hướng Văn Hiên ngồi ở chỗ đó, thấy cảnh này đặc biệt ngoan ngoãn.
Văn Thỏ Thỏ nhìn bọn hắn một chút, đột nhiên quay sang hỏi Ninh Ngộ Châu: "Ninh ca ca, khi nào chúng ta rời đi?"
Ninh Ngộ Châu nhìn Hướng Văn Hiên bọn họ một chút, nhìn đến da đầu của bọn họ căng lên, liền nghe thấy hắn nói: "Chờ thương thế của Hướng công tử tốt lên, liền rời đi đi."
Lời này khiến hai huynh đệ Hướng Văn Hiên cảm động đến tột đỉnh, càng nhận định Ninh Ngộ Châu là người tốt.
Về phần Văn Thỏ Thỏ một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng vì sao muốn gọi một người cảnh giới Nguyên Linh là huynh trưởng, bọn họ đều xem đó là sở thích đặc biệt của mấy người kia, hoàn toàn không có ý định tìm tòi nghiên cứu. Chuyện của lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng, đâu phải là chuyện người tu luyện cấp thấp có thể tìm tòi nghiên cứu?
Người có lòng tò mò quá nặng, bình thường đều không có kết cục tốt.
Sau khi nhận định Ninh Ngộ Châu là người tốt, Hướng Văn Hiên đối với hắn càng không có phòng bị, vội vàng nói: "Ninh công tử, thời gian chúng ta vào dù không lâu, nhưng trong những lối đi này có không ít vật thể âm sát, bên ngoài còn tốt, sâu trong núi Thường Bàn có nhiều vật thể âm sát hơn, vả lại đều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/906047/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.