Văn Thỏ Thỏ khiêng chùy lớn trở về, cánh tay mảnh khảnh như củ sen kia tùy tiện vung lên, chùy lớn ầm một tiếng rơi xuống tế đàn, mặt đất vốn đã nứt như mạng nhện lại thêm vài vết nứt. Năm người Hướng Văn Hiên ngồi ở chỗ đó, thấy cảnh này đặc biệt ngoan ngoãn. Văn Thỏ Thỏ nhìn bọn hắn một chút, đột nhiên quay sang hỏi Ninh Ngộ Châu: "Ninh ca ca, khi nào chúng ta rời đi?" Ninh Ngộ Châu nhìn Hướng Văn Hiên bọn họ một chút, nhìn đến da đầu của bọn họ căng lên, liền nghe thấy hắn nói: "Chờ thương thế của Hướng công tử tốt lên, liền rời đi đi." Lời này khiến hai huynh đệ Hướng Văn Hiên cảm động đến tột đỉnh, càng nhận định Ninh Ngộ Châu là người tốt. Về phần Văn Thỏ Thỏ một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng vì sao muốn gọi một người cảnh giới Nguyên Linh là huynh trưởng, bọn họ đều xem đó là sở thích đặc biệt của mấy người kia, hoàn toàn không có ý định tìm tòi nghiên cứu. Chuyện của lão tổ cảnh giới Nguyên Hoàng, đâu phải là chuyện người tu luyện cấp thấp có thể tìm tòi nghiên cứu? Người có lòng tò mò quá nặng, bình thường đều không có kết cục tốt. Sau khi nhận định Ninh Ngộ Châu là người tốt, Hướng Văn Hiên đối với hắn càng không có phòng bị, vội vàng nói: "Ninh công tử, thời gian chúng ta vào dù không lâu, nhưng trong những lối đi này có không ít vật thể âm sát, bên ngoài còn tốt, sâu trong núi Thường Bàn có nhiều vật thể âm sát hơn, vả lại đều đã có thành tựu, người tu luyện không cẩn thận một cái sẽ lập tức bị bọn nó cắn nuốt, chuyển hóa thành hành thi.." Dứt lời, hắn lại ngượng ngùng cười: "Những điều này chắc hẳn các ngươi đã biết, chẳng qua trước đó chúng ta vô tình xông vào một cái ao âm sát, may mắn chúng ta phát hiện không đúng, mau chóng trốn đi, nếu không đã bị kéo vào ao âm sát." "Ao âm sát?" "Đúng thế." Mấy tán tu còn lại lộ vẻ mặt thận trọng: "Khí âm sát trong ao âm sát kia rất nồng đậm, cũng là chúng ta xui xẻo, bị mấy đồng bạn chuyển hóa thành hành thi đuổi tới bên kia, ở nơi đó lại vô ý chết mấy người đồng bạn.." Nói đến đây, một đám người đều có chút thương tâm. Mặc dù giao tình giữa các tán tu không tính là gì, nhưng bọn hắn quen biết đã lâu, mọi người hiểu rõ lẫn nhau, mới có thể hẹn nhau cùng tiến vào núi Thường Bàn tìm kiếm Thất Diệp Hủ lan. Nào biết Thất Diệp Hủ lan chưa tìm được, nhưng đã chết nhiều người như vậy, nếu không phải gặp được đám người này, chỉ sợ bọn họ sẽ toàn quân bị diệt. "Trong ao âm sát dường như dựng dục ra thứ gì đó, hấp dẫn rất nhiều vật thể âm sát và hành thi.." Hướng Văn Hiên do dự một chút, cuối cùng quyết định nói thật: "Nếu ta không có đoán sai, hẳn là Âm Sát châu đi." Khuôn mặt mỉm cười thong dong của Ninh Ngộ Châu có mấy phần kinh ngạc: "Ngươi xác định là Âm Sát châu?" Hướng Văn Hiên nói: "Mặc dù chúng ta không tiến vào, nhưng khí tức Âm Sát châu quá khủng bố, chúng ta còn có thể phân biệt một hai." Những người khác cũng dồn dập khẳng định. Âm Sát châu mặc dù là vật bất tường, nhưng nếu có thể nghĩ biện pháp loại bỏ khí âm sát bên trong Âm Sát châu, làm nó chuyển hóa thành linh châu, có thể xem nó như dụng cụ lưu trữ linh lực, tương đương với người tu luyện có thêm mấy chục linh khiếu hơn người thường để chứa đựng linh lực, mặc kệ là chiến đấu hay là luyện đan, luyện khí đều có lợi ích to lớn. Ngoài ra, Âm Sát châu cũng là đồ vật tà tu cùng quỷ tu thích nhất, tà tu có thể trực tiếp dùng nó để luyện chế tà khí bản mệnh lợi hại, quỷ tu thì dùng nó để tu luyện thân thể âm quỷ.. Mấy người Hướng Văn Hiên cũng không phải không động tâm, thật sự là với thực lực bây giờ của bọn họ, không có bản lĩnh đi lấy Âm Sát châu này, không bằng bán cho mấy người Ninh Ngộ Châu một nhân tình, cũng coi là trả lại bọn họ ân cứu mạng. Trong lòng bọn họ còn có một ý nghĩ ẩn hiện, đoàn người Ninh Ngộ Châu mặc dù cũng không chứng minh thân phận, nhưng từ thực lực bọn họ biểu hiện ra, liền biết bọn họ lai lịch bất phàm, nói không chừng là đệ tử tinh anh của một số thế lực lớn. Nếu có thể cùng bọn hắn giao hảo, đối với tán tu mà nói cũng có thêm con đường, hoặc có thêm một chỗ dựa. Ninh Ngộ Châu quả nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với Âm Sát châu kia. Nếu Âm Sát châu có thể chuyển hóa thành linh châu, hiệu quả chứa đựng linh lực cùng Mộc Linh nguyên châu không sai biệt lắm. Văn Kiều đã có được Mộc Linh nguyên châu, biết lợi ích của việc có thể chứa đựng linh lực đối với người tu luyện, lúc này đánh nhịp nói: "Đi, chúng ta đi thu nó!" Văn Thỏ Thỏ xốc chùy của hắn lên, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà chuẩn bị xuất phát. Ba người đồng ý, còn lại ý kiến của Sư Vô Mệnh không trọng yếu. Ninh Ngộ Châu hỏi rõ ràng vị trí Âm Sát châu, sau đó hỏi Hướng Văn Hiên bọn họ: "Các ngươi có muốn cùng đi với chúng ta không?" Năm người liên tục lắc đầu. Lo lắng Ninh Ngộ Châu bọn họ hiểu lầm, Hướng Văn Hiên vội vàng nói: "Ninh công tử, lúc trước chúng ta trốn ra từ nơi đó, chỗ kia khí âm sát quá nặng, tu vi của chúng ta không chịu nổi. Không bằng để một người mang các ngươi qua đó, còn chúng ta sẽ ở chỗ này chờ các ngươi." Năm người tu vi đều không cao, cao nhất chính là Hướng Văn Hiên cảnh giới Nguyên Linh, những người khác là cảnh giới Nguyên Không, Nguyên Mạch, với tu vi của bọn hắn, có thể trốn đến đây đã không dễ dàng. Hướng Văn Thức chủ động nói: "Ninh công tử, ta dẫn đường cho các ngươi đi." Hướng Văn Hiên mặc dù lo lắng đệ đệ, nhưng cũng không có phản đối, ngầm thừa nhận hành vi của đệ đệ. Đã muốn bán nhân tình cho đối phương, cũng không thể vì sợ nguy hiểm mà trốn đi, nếu không phải thương thế của hắn còn chưa tốt, Hướng Văn Hiên sẽ đích thân dẫn đường cho bọn họ. "Cũng được, vậy Hướng tiểu công tử đi." Lưu lại mấy người Hướng Văn Hiên, cũng cho bọn hắn mấy tấm Kim Cương phù hộ thân, đoàn người Ninh Ngộ Châu dưới sự dẫn dắt của Hướng Văn Thức, đi về hướng có Âm Sát châu. Vẫn là Ninh Ngộ Châu ở phía trước dẫn đường, Văn Thỏ Thỏ cùng Hướng Văn Thức theo sát phía sau, Văn Kiều cùng Sư Vô Mệnh bọc hậu. Con đường họ đi chính là lối đi vừa rồi mấy người Hướng Văn Hiên trốn ra. Lối đi rộng rãi, mười người đi song song cũng không có vấn đề gì, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vật thể âm sát từ lòng đất chui ra ngoài, mặc dù lúc bị vật thể âm sát công kích sẽ lưu lại khí âm sát trong thân thể, nhưng chỉ cần số lượng không nhiều, cũng không đáng ngại. Ninh Ngộ Châu bắn một viên Xích Dương đan cho Hướng Văn Thức, nói với hắn: "Nếu khí âm sát trong cơ thể đạt tới trình độ nhất định, thì ăn nó vào." Hướng Văn Thức mừng rỡ không thôi, cảm kích nói: "Ta sẽ chú ý, cảm ơn Ninh công tử." Hành động này của Ninh Ngộ Châu cũng làm cho Hướng Văn Thức càng xác định thân phận đoàn người Ninh Ngộ Châu, nhất định là xuất thân danh môn, nếu không sẽ không có nhiều đồ tốt như vậy, Xích Dương đan cấp địa không xem ra gì tặng người. Chờ hắn nhìn thấy đầu ngón tay Ninh Ngộ Châu xuất hiện một tia dị hỏa, thế mà dùng dị hỏa mở đường, càng khẳng định suy đoán của mình, nhịn không được hỏi: "Ninh công tử, các ngươi là đệ tử Minh Dương Đoàn thị?" Minh Dương Đoàn thị trời sinh thuộc tính hỏa, đệ tử Đoàn thị tu luyện công pháp hệ hỏa, thậm chí đệ tử thiên phú cao có thể dung hợp dị hỏa tu luyện. Cho nên mỗi khi thấy có người tu luyện tu tập dị hỏa, rất nhiều người liền vô thức nghĩ đến Minh Dương Đoàn thị. "Ta họ Ninh, không phải họ Đoàn." Ninh Ngộ Châu chậm rãi nói: "Không có quan hệ gì với Đoàn thị." Hướng Văn Thức có chút xấu hổ, bọn họ cho là Ninh Ngộ Châu không muốn lộ thân phận, cho nên mới báo một cái họ không liên quan, bây giờ xem ra, hắn quả thật họ Ninh. Nói đến người họ Ninh, ngược lại khiến hắn nhớ tới vị thiên tài Xích Tiêu tông kia. Có dị hỏa của Ninh Ngộ Châu mở đường, đoạn đường này vô cùng thuận lợi, phần lớn những vật thể âm sát đánh lén bị dị hỏa dọa đi, số còn lại không bị dọa đi kia, cũng bị Văn Kiều cùng Sư Vô Mệnh bọn họ dùng Kim Cương phù đập tan. Thẳng đến bọn họ thuận lợi đến chỗ ao âm sát, Hướng Văn Thức đều là một mặt không thể tưởng tượng nổi. Lúc trước bọn họ chạy trốn từ nơi này, mười mấy người chết chỉ còn lại năm người, năm người còn bị thương ở mức độ khác biệt, huynh trưởng của hắn suýt chút nữa bị chuyển hóa thành hành thi, có thể thấy được có bao nhiêu chật vật hung hiểm. Nhưng đi theo đám người này, chẳng những vật thể âm sát không thành vấn đề, những hành thi đó cũng không là vấn đề. Nếu hành thi dám chạy đến, Văn Thỏ Thỏ trực tiếp chùy bạo, lại dùng Kim Cương phù đốt thành thây khô. Hướng Văn Thức hoảng hốt một lát, khi cảm giác được sự lãnh lẽo đáng sợ của âm sát ở phía trước, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi. Thần sắc của hắn căng cứng, chỉ vào cuối lối đi nói: "Ao âm sát ở bên trong, nơi này có rất nhiều hành thi cùng vật thể âm sát, bọn nó trông coi Âm Sát châu, vô cùng nguy hiểm." Đám Ninh Ngộ Châu mặc dù còn chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng động tĩnh truyền đến từ bên trong, đã có thể tưởng tượng tình huống bên đó. Văn Thỏ Thỏ nhảy cẫng nói: "Ninh ca ca, các ngươi chờ ở chỗ này, ta cùng tỷ tỷ qua đó gϊếŧ chúng nó không chừa mảnh giáp." "Gϊếŧ cái gì mà gϊếŧ!" Sư Vô Mệnh cảm thấy con thỏ này thực sự quá bạo lực: "Cẩn thận biến thành hành thi, đến lúc đó chúng ta sẽ quân pháp bất vị thân!" Mặt bánh bao của Văn Thỏ Thỏ phồng lên trừng hắn: "Ngươi không nói lời nào sẽ không ai coi ngươi là đồ ngốc đâu." "Ta đây không phải nhắc nhở ngươi sao? Nếu những vật thể âm sát này dễ gϊếŧ như vậy, lúc trước chúng ta cũng không phải trốn chật vật như vậy." "Ai chạy trốn? Không phải chỉ có ngươi sao?" Mắt thấy một người một thỏ này sắp ầm ĩ lên, Văn Kiều tách bọn hắn ra, mới nói: "Các ngươi đều chờ ở chỗ này, ta cùng Ninh ca ca qua đó là được." Chuyện Văn Kiều quyết định, đó cũng không cho phản bác. Văn Thỏ Thỏ chẹp miệng, cảm thấy đều là Sư Vô Mệnh hại hắn không thể đi vào cùng tỷ tỷ, quyết định chờ đến lúc rời đi, phải tiếp tục thao luyện Sư Vô Mệnh. Văn Kiều có ý định gì, Ninh Ngộ Châu tự nhiên rõ ràng, vui vẻ đồng ý. Đem ba người lưu lại ở chỗ này, bọn họ đi về phía ao âm sát. Vừa tiến vào không gian có ao âm sát, liền bị khí âm sát màu xám đậm đặc giống như biến thành chất lỏng vây quanh. Hai người đeo thần bài đều có Ẩn Nặc trận, trước khi tiến vào không gian này, liền kích hoạt Ân Nặc trận, đem khí tức của bọn họ thu liễm đến cực hạn. Vì thế khi bọn họ đi vào, những vật thể âm sát và hành thi kia đều không có chú ý có người sống xông tới. Trong không gian lớn như vậy, một ao nước màu xám đặc biệt bắt mắt, phảng phất là khí âm sát trong không khí hóa lỏng sau đó ngưng tụ mà thành. Xung quanh ao âm sát có không ít hành thi, bọn nó vô thức lắc lư trong không gian này, canh giữ bên cạnh ao cảm thụ gì đó. Những vật thể âm sát kia thì bay trên ao nước, thỉnh thoảng sẽ cắn nuốt lẫn nhau, biến thành vật thể âm sát thực lực mạnh hơn. Vật thể âm sát du đãng trongkhông gian, làm cho người ta nhìn không rõ ràng lắm, nhưng khí tức thuộc về Âm Sát châu vẫn để cho người ta dễ dàng bắt được. Hai người dò xét không gian này, trong lòng biết trong ao âm sát có gì đó quái lạ, nếu bọn họ trực tiếp đi vào, cho dù có thần bài hỗ trợ che giấu khí tức, cũng sẽ khiến những hành thi cùng vật thể âm sát đó chú ý. Những vật thể âm sát này sau khi không ngừng cắn nuốt, thực lực của chúng sẽ mạnh mẽ hơn, không phải những vật thể âm sát trước đó có thể so sánh, tốt nhất đừng cùng bọn nó đối đầu. Ninh Ngộ Châu nói: "Xem ra những hành thi cùng vật thể âm sát này hẳn là dùng Âm Sát châu tu luyện, nếu chúng ta mang Âm Sát châu đi, sẽ khiến bọn nó bạo động." "Vậy tốc độ của chúng ta nhanh một chút." Văn Kiều nói, gọi Tiểu Kỳ Lân đi ra. Lúc trước, khi Hướng Văn Hiên bọn họ xuất hiện, Tiểu Kỳ Lân liền tránh về trong thức hải Văn Kiều. Tiểu Kỳ Lân vẫn khoác lên vỏ bọc rối đá Kỳ Lân, con rối đá này có thể bảo hộ nguyên thần của nó, có một vật dẫn như thế, cũng có thể để nó tự do hoạt động ở bên ngoài. Tiểu Kỳ Lân phát hiện bọn họ lại đổi chỗ, vả lại nơi này khí âm sát càng dày đặc hơn, khiến nó thực sự không thích. Thần thú đều không thích vật âm tà, loại địa phương sinh sôi vật thể âm sát này, tự nhiên không thích. "Tiểu Đình, trong ao âm sát này có một viên Âm Sát châu, ngươi có thể qua đó lấy giúp chúng ta không?" Văn Kiều hỏi nó. Tiểu Kỳ Lân giẫm bốn cái chân ngắn, nói với giọng non nớt: "Không có vấn đề, chút khí âm sát đó không đả thương được thân thể con rối của ta." Tiểu Kỳ Lân rất vui vì có thể giúp Văn Kiều làm việc, nện bốn cái chân ngắn, cộc cộc cộc chạy tới chỗ ao âm sát. Sau khi Tiểu Kỳ Lân rời đi, Ninh Ngộ Châu nhanh chóng bày trận ở chung quanh. Tiểu Kỳ Lân khoác thân thể con rối vẫn không có bị vật thể âm sát công kích, ngược lại bị những hành thi kia truy đuổi đồ vật di động theo bản năng, nhưng Tiểu Kỳ Lân ghét bỏ hành thi quá ghê tởm, đều mặc xác bọn nó, nhanh chóng từ bên chân hành thi xuyên qua, bịch một tiếng nhảy vào trong ao âm sát. Ao nước màu xám tóe lên bọt nước, Tiểu Kỳ Lân nhảy vào liền chìm vào trong nước. Hành thi bên mép nước phảng phất có chút mờ mịt, nhưng chúng nó đã không có linh trí, tự nhiên cũng sẽ không nghĩ tới có người xâm nhập, lại bắt đầu vô thức du đãng. Vào lúc Ninh Ngộ Châu bố trí xong trận pháp, Tiểu Kỳ Lân tiến vào ao âm sát lại xuất hiện. Trong miệng của nó ngậm một viên châu màu xám to bằng nắm tay trẻ con, vui sướng bơi qua bờ ao, ào một tiếng leo ra ao nước, sau đó chạy về hướng Ninh Ngộ Châu bọn họ. Khi Âm Sát châu bị Tiểu Kỳ Lân mang ra khỏi ao âm sát, toàn bộ ao âm sát tức khắc sôi trào, liên đới những vật thể âm sát và hành thi kia cũng chịu ảnh hưởng, gào thét bổ nhào về hướng Tiểu Kỳ Lân ngậm Âm Sát châu. Tiểu Kỳ Lân như một làn khói chạy tới chỗ Ninh Ngộ Châu bọn họ. Văn Kiều vung roi dài ra, quấn lấy Tiểu Kỳ Lân, nhanh chóng kéo về, Ninh Ngộ Châu cũng ngay lập tức kích hoạt linh trận. Linh quang màu vàng sáng lên, khi những hành thi cùng vật thể âm sát kia đụng vào kim quang, phát ra tiếng kêu gào, sương mù xám trên thân vật thể âm sát nhanh chóng biến mất, hành thi cũng biến thành một cỗ thây khô. Nhưng mà số lượng những thứ này thực sự quá nhiều, bọn nó bởi vì Âm Sát châu bị mang đi mà điên cuồng, theo bản năng xông tới cướp Âm Sát châu về, linh trận ngăn không được bao lâu. Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu cuốn lấy Tiểu Kỳ Lân bỏ chạy. Ninh Ngộ Châu thu Tiểu Kỳ Lân cùng Âm Sát châu vào không gian, cũng xóa đi khí tức của Âm Sát châu. Ba người Sư Vô Mệnh tránh ở bên ngoài cảm giác được động tĩnh truyền đến từ bên trong, đồng thời cảnh giác, sau đó liền thấy Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu nhanh chóng chạy tới. "Đi mau!" Ninh Ngộ Châu hướng bọn họ khẽ quát một tiếng. Ba người vội chạy theo sau bọn họ. Phía sau là tiếng gào của vật thể âm cùng hành thi, động tĩnh cực lớn, Hướng Văn Thức không khỏi tê cả da đầu, đồng thời cũng ý thức được, hai người kia thật sự đã lấy Âm Sát châu, nếu không sẽ không khiến cho hành thi cùng vật thể âm sát bạo động. Thời gian trận pháp ngăn cản không dài, may mắn Ninh Ngộ Châu đã thu Âm Sát châu vào trong không gian, những vật thể âm sát cùng hành thi kia dù muốn lần theo khí tức đuổi theo, cũng không biết tìm từ đâu, để bọn họ có thể thuận lợi trở lại không gian ban đầu. Mấy người Hướng Văn Hiên thấy bọn họ mới đi nửa ngày đã trở lại, đều có chút giật mình, cho là bọn họ cũng không có cách nào lấy đi Âm Sát châu. Khi đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy Ninh Ngộ Châu nói: "Các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta sắp rời khỏi núi Thường Bàn." Rời khỏi? Mấy người lại sững sờ, làm sao đột nhiên muốn rời khỏi? Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Hướng Văn Thức đã nhảy qua, giữ chặt ca ca hắn nói: "Nhị ca, hành thi cùng vật thể âm sát trong ao âm sát bạo động, chúng ta mau chóng rời đi đi." Mấy người Hướng Văn Hiên sợ hãi mà kinh, đồng thời cũng ý thức được, hẳn là Ninh Ngộ Châu bọn họ đã lấy đi Âm Sát châu, mới khiến cho những thứ này bạo động. Nơi này bởi vì có tế đàn nên vật thể âm sát cực ít, nhưng hành thi cùng vật thể âm sát ở ao âm sát bên kia phát sinh bạo động, đoán chừng nơi này cũng sẽ bị ảnh hưởng, sớm rời đi là nhất tốt. Nhưng tình huống hiện tại xem ra, chỗ sâu trong núi Thường Bàn thật sự không còn chỗ nào an toàn, hết lần này tới lần khác vị trí hiện tại của bọn họ vừa khéo là chỗ sâu trong núi, còn muốn phí một chút thời gian cùng sức lực mới có thể rời đi, trên đường không biết sẽ gặp phải cái gì. Mặc dù trong lòng mấy người Hướng Văn Hiên tràn ngập lo lắng, nhưng vẫn kiên định đi theo đám Ninh Ngộ Châu rời đi. Thời điểm rời đi, là do Hướng Văn Hiên bọn họ dẫn đường, mấy người cũng không nghĩ nhiều, một mực vùi đầu dẫn đường là được. Kế tiếp bọn hắn nhìn thấy, hành thi cùng vật thể âm sát gặp được trên đường, đều bị Văn Kiều bọn họ dùng Kim Cương phù đập bay. Nếu Kim Cương phù không được, Ninh Ngộ Châu liền tế ra dị hỏa, đốt gần chết lại để Văn Thỏ Thỏ dùng chùy lớn đập thành bã. Ngay cả con tiểu yêu thú đáng yêu vô hại một mực lười biếng ghé vào bờ vai Văn Kiều kia, cũng có thể thúc đẩy vỏ trứng đất ép hành thi thành thịt vụn. Tóm lại, đám người này thật tình hung tàn, không có ai là dễ trêu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]