Mặc dù đối với thân phận của Bùi Tê Vũ có chút hoài nghi, nhưng bọn hắn cũng chỉ là nửa đường kết nhóm, nói không chừng chẳng mấy chốc sẽ tách ra, hắn là ai, ngược lại cũng không cần quá so đo. Nhưng mà khi mấy người Tang Vũ Phỉ nghĩ như vậy, lại không đỡ nổi có một sư đệ cản trở. Bách Lý Trì hỏi bọn hắn: "Ninh công tử, sau khi qua hồ Hung Thi, các ngươi muốn đi đâu?" "Chúng ta tạm thời không có mục đích gì, có thể sẽ đi Phần Thiên Ngục phủ nhìn xem." Ninh Ngộ Châu nói. Nghe đến đó, đoàn người Tang Vũ Phỉ liền biết những người này đến Khô Cốt Thập Tam phủ cũng là có mục đích của mình. Cũng thế, nếu không có mục đích, sao có thể nghĩ trăm phương ngàn kế tiến đến, liên hệ với một đám khô lâu? Nếu không phải Bách Lý Trì có thể giao lưu với đám khô lâu, chỉ sợ tình cảnh của bọn hắn sẽ không dễ dàng như hiện tại. Mặc dù bởi vì Hoàn Cốt lệnh, đám khô lâu không có xem bọn hắn như không phải tộc ta, gặp mặt liền muốn diệt trừ. Nhưng trường kỳ không cách nào giao lưu, nếu sơ sẩy một cái, xúc phạm vào kiêng kị của đám khô lâu, có thể sẽ mang đến họa sát thân, giống như Tang Vũ Phỉ lúc trước đã gϊếŧ cự thiếu chủ tộc Cự Cốt trong lúc chưa rõ tình hình. Nghe nói trước kia nhân tu tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ, không ít người đã chết ở đây, lúc bọn họ lựa chọn đi vào, cũng hết sức cẩn thận, thậm chí mang Bách Lý Trì tới, mới có thể thuận lợi đi đến nơi đây. Chỉ hi vọng mục tiêu của bọn hắn không phải nhất trí mới tốt, nếu không đến lúc đó đánh nhau, ai thua ai thắng thật đúng là không có nắm chắc. Tâm tình Tang Vũ Phỉ cùng hai huynh đệ Cát Như Tùng đều có chút nặng nề, Liễu Thanh Vận nhắm mắt dưỡng thần, giống như không thèm để ý tới những ngoại vật này, chỉ có Bách Lý Trì không hề có cảm giác, vui tươi hớn hở nói chuyện phiếm với bọn hắn. Đang trò chuyện, đột nhiên cốt thuyền lắc lư. Khô lâu trên thuyền phát ra một trận ồn ào, tiếng ha ha ha không dứt bên tai. Sau đó cốt thuyền lại lắc mạnh một cái, lần này lắc lư kịch liệt hơn vừa rồi, thậm chí một số khô lâu không có ổn định, thế mà trực tiếp từ cốt thuyền lật qua, phịch một tiếng rơi vào trong nước. Khách khách khách! Một trận khanh khách bén nhọn vang lên, Văn Kiều bọn họ nhìn sang, phát hiện một số khô lâu may mắn không có cắm xuống thuyền đang gắt gao nắm lấy cốt thuyền, cứ như vậy xâu ở giữa không trung, phát ra tiếng kêu kinh hoảng. Phát âm của khô lâu khác con người, nghe tiếng khanh khách kia, Văn Kiều bọn họ thế mà không có sinh ra cảm giác đồng cảm gì. Đám khô lâu tầng thứ ba thò người ra nhìn ra phía ngoài, khi thấy tình huống phía dưới, trông có chút kinh hoảng, tay chân đều quơ loạn theo. Bách Lý Trì nghe được thanh âm của bọn nó, liên tục không ngừng nói: "Bọn nó nói, có hung thi tập kích thuyền, các ngươi bám chặt một chút." Hung thi tập kích thuyền? Văn Kiều và Bùi Tê Vũ liếc nhau, có chí cùng nhau đứng dậy, nói ra: "Chúng ta xuống phía dưới nhìn xem tình huống." Sau đó hai người cùng nhau chạy xuống boong tàu phía dưới, đi theo phía sau là một con Đại Mao Cầu cực lớn, lưu lại mấy người Tang Vũ Phỉ thần sắc mờ mịt, giống như không hiểu tại sao nơi nào có nguy hiểm thì bọn họ liền chạy tới nơi đó? Bách Lý Trì đứng lên: "Ta.." "Ngươi chờ ở đây!" Liễu Thanh Vận lạnh giọng nói, hai mắt nhìn thẳng hắn. Bách Lý Trì muốn nói gì đó, đối đầu ánh mắt của nàng, đành phải bất đắc dĩ ứng một tiếng. Lúc này, liền thấy Ninh Ngộ Châu đứng lên, trên bả vai hắn ngồi xổm một con Tiểu Thực Thiết thú an phận đến không có cảm giác tồn tại. Hướng Bách Lý Trì cười cười, Ninh Ngộ Châu nói: "Ta cũng đi xuống xem một chút." Thấy Ninh Ngộ Châu cũng đi rồi, Túc Mạch Lan tự nhiên cũng sẽ không lưu lại, đuổi theo sát hắn, hai người cùng rời khỏi tầng thứ ba. Văn Kiều và Bùi Tê Vũ đều cảm thấy rất hứng thú với hung thi trong hồ. Một người là bởi vì xuất thân là ma tu, có cảm ứng tự nhiên đối với một số chỗ kỳ lạ chẳng lành, đối với mấy hung thi này thật sự cảm thấy hứng thú. Một người là bởi vì Văn Cầu Cầu nói, Tiên cốt có khả năng ở bên trong hồ này, hiển nhiên muốn đi dò xét một phen, nếu có thể lấy tới tay thì càng tốt hơn. Hai người một thú đi vào trên boong thuyền, liền thấy lũ khô lâu xung quanh kinh hoảng ôm đồ vật bên cạnh, để tránh bị quăng xuống hồ, còn có một số khô lâu đang đi vớt những khô lâu dán bên ngoài thuyền lên, còn khô lâu rớt xuống trong hồ, đã mất bóng dáng, cũng không cần mò nữa. Cốt thuyền còn đang chấn động, chấn động này lúc nhanh lúc chậm, cho người cảm giác giống như là có đồ vật gì đang công kích dưới thuyền. Bọn họ đứng một bên thuyền, nhìn vào trong hồ một chút, nước hồ xanh thẫm mà bình tĩnh. Cốt thuyền lắc lư, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng, ánh trăng phản chiếu ở trên mặt hồ cũng nổi lên nếp gấp, bắt đầu hơi rung nhẹ. Trên thuyền một số khô lâu cầm trong tay các loại vũ khí, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt hồ, tùy thời chuẩn bị tiến vào chiến đấu. Lúc này, lại là một trận đung đưa kịch liệt, cường độ kia rất lớn, Văn Kiều và Bùi Tê Vũ suýt chút nữa bị vãi ra, hai người đồng thời bắt lấy một cột xương bên cạnh thuyền, miễn cho bị văng ra khỏi thuyền, những khô lâu không có phòng bị kia thì thảm rồi, mấy chục tiếng phịch liên tiếp, có thể thấy được lại có không ít khô lâu bị quăng xuống thuyền. Văn Cầu Cầu dính thật chặt bên người Văn Kiều, mặc kệ thuyền lắc lư như thế nào, nó vẫn bất động. Lúc này Văn Kiều và Bùi Tê Vũ đều thấy rõ ràng, sau khi khô lâu bị quăng xuống thuyền rơi vào nước, thậm chí không có giãy dụa, liền trực tiếp chìm xuống, giống như xương cốt cực nặng, không cách nào tự nổi lên. Một thân ảnh ở trong nước thoáng một cái đã biến mất. Văn Kiều và Bùi Tê Vũ nhìn chằm chằm thân ảnh biến mất ở trong bóng tối kia, sau đó hỏi đối phương: "Ngươi thấy được?" "Thấy được!" Khi Ninh Ngộ Châu và Túc Mạch Lan đi tới, vừa vặn nghe nói như thế, hỏi: "Các ngươi thấy cái gì?" "Xác chết vùng dậy." Bùi Tê Vũ yên lặng phun ra một câu. Túc Mạch Lan không nói gì nhìn hắn, người này thật đúng là dính với thi thể rồi? Đám khô lâu trên cốt thuyền trận địa sẵn sàng đón địch. Sau đó không lâu, cốt thuyền chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, phảng phất đồ vật dưới nước công kích thuyền đã rời đi, đám khô lâu đối mặt hồ kêu ha ha ha một trận, rốt cục rời khỏi boong tàu. Cốt thuyền lần nữa tiến lên. Con thuyền vốn bởi vì chở đầy khô lâu mà có vẻ chật chội, bởi vì lần sự cố này, lập tức trống không ít chỗ, Văn Kiều bọn họ thấy bên này cũng có vị trí, nên không về tầng thứ ba nữa, tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống. Ở xung quanh niết Yên Lặng chú, bốn người liền thảo luận chuyện vừa rồi. "Xem tình huống vừa rồi, thi thể hung thi trong hồ sẽ công kích thuyền, cũng không biết có thể từ trong hồ ra hay không." Bùi Tê Vũ nói: "Khô lâu rớt xuống trong hồ, cũng có thể là bị bọn nó kéo tới đáy hồ." Văn Kiều nói tiếp: "Ta cảm thấy tình huống những hung thi này có chút không đúng, lần sau nếu gặp được, có thể vớt nó ra xem thử." Đề nghị này phi thường hung tàn, Túc Mạch Lan lập tức bị nàng chấn trụ. Thế mà muốn vớt hung thi? Nào biết Ninh Ngộ Châu lại trầm ngâm nói: "Đề nghị này không tệ, lần sau nếu nhìn thấy, liền vớt lên đi." Văn Kiều vui vẻ ứng một tiếng, mỗi lần khi nàng đề nghị, đều được Ninh Ngộ Châu khen ngợi cũng ủng hộ vô điều kiện, nàng đều sẽ rất vui vẻ. "Chít chít!" Văn Cầu Cầu cũng ở bên cạnh nói chen vào. Văn Kiều vươn tay vuốt lông của nó một phen, phủ định đề nghị muốn xuống nước của Văn Cầu Cầu. Hiện tại còn không biết tình huống bên trong hồ này như thế nào, coi như trong hồ có Tiên cốt, cũng không thể vì nó mạo hiểm. Nếu đã muốn vớt một bộ thi thể lên, Văn Kiều bắt đầu thủ trên boong thuyền, bắt đầu ôm cây đợi thỏ. Ninh Ngộ Châu và Văn Cầu Cầu hầu ở bên người nàng. Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan cũng muốn nhìn nàng làm sao thao tác, tự nhiên cũng theo tới, bốn người một thú đều ngồi chờ trên boong thuyền, trêu đến đám khô lâu trong khoang thuyền đều kỳ quái nhìn bọn họ mấy lần, ánh sáng đỏ trong mắt lấp lóe, không cần hiểu ngôn ngữ khô lâu đều có thể rõ ràng ý tứ của chúng nó. Chỗ an toàn không đợi, thế mà đợi ở bên ngoài, chẳng lẽ cũng muốn bị quăng đến dưới hồ? Trong ý thức của đám khô lâu, chỉ cần rơi xuống hồ, liền không còn khả năng sống sót, đây mới là chỗ nguy hiểm nhất của hồ Hung Thi. Như thế lại qua một canh giờ, đột nhiên cốt thuyền bắt đầu lắc lư, đáy thuyền truyền đến tiếng đùng đùng đùng, phảng phất có người đang cầm chùy đập đáy thuyền. May mắn thuyền này đủ kiên cố, bị đập như thế, vẫn không có đập thủng, tiếp tục đi tới. Đám khô lâu nhìn có chút khẩn trương, nhưng cũng không tới trình độ mất lý trí, có thể thấy được công kích này không tính là gì. "Thuyền do tộc Kiên Cốt tạo ra quả nhiên bất phàm." Văn Kiều cảm khái nói, trong tay nắm lấy một viên hạt giống màu đỏ ném tới ném lui. Túc Mạch Lan gật đầu, lấy trình độ công kích như vậy của hung thi, thuyền bình thường sợ không chịu nổi, chẳng trách chỉ có thuyền của tộc Kiên Cốt mới có thể vượt qua hồ Hung Thi. Hai người đang nói, đột nhiên dưới hồ xuất hiện một cỗ thi thể. Văn Kiều mắt sắc, lại có Ninh Ngộ Châu và Bùi Tê Vũ vì nàng kiểm soát xung quanh, có thể toàn tâm toàn ý làm việc, ngay lập tức liền giục sinh Thiên Ti đằng, dây leo nhỏ như sợi tóc vụt một tiếng nhảy tới trong hồ, trói lại cỗ thi thể trong hồ kia. Thiên Ti đằng giống như trói vật nặng nề gì đó, nặng đến nỗi ngay cả Văn Kiều đều cảm thấy có chút khó kéo lên. Phải biết ban đầu ở Vô Tận Hải câu hải thú, khi đó cá heo nhỏ cấp tám thể tích cũng không nhỏ, còn không phải thoải mái mà câu lên? Nhưng bây giờ chỉ là đi câu thi thể nhân tu, vậy mà nặng nề như thế, giống như trong nước có trói buộc trở ngại trùng điệp, làm cho nàng chỉ có thể từng chút từng chút kéo lấy. "Lực cản của nước mạnh thật." Văn Kiều nhíu lại lông mày nói, hai tay lôi kéo Thiên Ti đằng, một đôi tay trắng nõn căng đến mức nổi cả gân xanh. Túc Mạch Lan xắn tay áo muốn giúp nàng, nhưng mà nàng thò người ra bắt lấy Thiên Ti đằng, phát hiện khí lực mình xuất ra đối với nó căn bản không có tác dụng. Cái này phải khí lực lớn đến đâu mới có thể kéo lên.. Không đúng, Văn Kiều đến cùng khí lực lớn bao nhiêu, mới có thể kéo thứ này lên? Trong lúc nhất thời, Túc Mạch Lan đối với khí lực của Văn Kiều kính nể không thôi. Thiên Ti đằng bị Văn Kiều từng chút từng chút túm lên, cũng may hạt giống Thiên Ti đằng được nàng giục sinh cải tiến vô số lần, độ cứng rắn của dây leo cũng bay vọt về chất, mới có thể không có bị đứt đoạn dưới lực cản như thế. Soạt một tiếng, thi thể rốt cục thoát khỏi nước hồ, bị kéo lên. Sau khi thi thể kia thoát khỏi nước hồ, nó nhẹ giống như một mảnh giấy, Văn Kiều nhẹ nhàng ném nó lên, cũng đập trên boong thuyền, phát ra một tiếng bịch. Bốn người một thú vây quanh thi thể bị vớt lên. Sau khi thấy rõ thi thể, bốn người đều có chút giật mình. Thi thể này là một nam tử trẻ tuổi mặc pháp bào màu xanh, dù đã trở thành thi thể, nhưng không có dấu hiệu hư thối, trừ làn da hơi tái nhợt, giống như còn sống, cho người ta ảo giác sau một khắc sẽ lập tức sống lại. Mặt mày của hắn như họa, là một mỹ nam hiếm có, khiến bọn họ kinh dị chính là, thi thể này lại là một thi thể cảnh giới Nguyên Thánh. Khi còn sống thi thể này nhất định đã tu luyện tới cảnh giới Nguyên Thánh, nhưng đáng tiếc không biết vì sao lại chết ở đây, tu vi dù tán đi, nhưng tu luyện tới cảnh giới Nguyên Thánh thì nhục thân vẫn còn, khiến cho thân thể này lâu dài bất hủ. Đương nhiên, cũng có thể bởi vì trong hồ có lực lượng nào đó, có thể khiến hung thi trong hồ bất hủ, giống như khi còn sống. Bốn người đều có chút cẩn thận, lúc kéo nó lên, vốn cho là nó sẽ công kích, nào biết được lại giống như một bộ thi thể, không có bất cứ động tĩnh gì. Điều này khiến bọn hắn nhẹ nhàng thở ra, coi như thi thể này tu vi có hạ xuống, nhưng cũng là một bộ thi thể cảnh giới Nguyên Thánh, không phải bọn họ có thể ứng phó. "Chẳng lẽ là phải ở trong hồ mới sẽ chủ động công kích?" Bùi Tê Vũ sờ cằm hỏi. Trong lúc đám người đang buồn bực, đột nhiên cảm giác được có khô lâu đi về hướng bên này, Văn Kiều nhanh chóng đem thi thể này ném vào trong túi trữ vật. Lúc mấy khô lâu đi qua, nhìn bọn họ một chút, phảng phất đang thắc mắc bốn người này ngồi xổm ở đây làm cái gì. Bốn người một mặt thuần khiết mà nhìn mấy khô lâu đi qua, từ cốt khí khô lâu cầm trong tay nhận ra, khô lâu này hẳn là một loại hộ vệ trên thuyền, lúc này hẳn là đang đi tuần. Chờ chúng nó rời đi, bốn người tiếp tục thảo luận chuyện vừa rồi. "Trong hồ này có gì đó quái lạ." Văn Kiều nói: "Các ngươi nói xem, có thể thi thể trong hồ đều là cảnh giới Nguyên Thánh hay không?" "Lại vớt thêm một bộ lên liền biết rồi." Bùi Tê Vũ rất lưu manh nói, ủng hộ Văn Kiều tiếp tục vớt thi thể. Văn Kiều híp mắt nhìn hắn: "Có phải ngươi cũng muốn thi thể hay không?" "Đương nhiên." Bùi Tê Vũ trả lời rất kiên quyết: "Thi thể cảnh giới Nguyên Thánh, cho dù không cần tới luyện thi, lúc gặp được nguy hiểm, còn có thể dùng để làm khiên thịt đỡ một chút." Lý do này thật là mạnh mẽ, Văn Kiều không phản bác được. Chỉ có thể nói, hầu hết ma tu làm việc đều rất trực tiếp, chỉ làm chuyện có lợi đối với mình. Văn Kiều không để ý tới hắn, quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta vớt cỗ cảnh giới Nguyên Thánh làm khiên thịt cho chàng cản nguy hiểm." Ninh Ngộ Châu: "..." Văn Kiều dã tâm bừng bừng chạy tới vớt thi thể, Bùi Tê Vũ nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời hiếm có của Ninh Ngộ Châu, đột nhiên có chút rõ ràng phương thức ở chung của hai người này. Chỉ cần cảm thấy có lợi đối với Ninh Ngộ Châu, dù chuyện có cổ quái nực cười đến đâu, Văn Kiều đều có thể làm được. Tương tự, chỉ cần Văn Kiều cảm thấy hứng thú, dù tình huống có khó cỡ nào, Ninh Ngộ Châu cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của nàng. Hai người này thật đúng là xứng, thiếu cái nào đều không được. Đáng tiếc mấy canh giờ tiếp theo, đều không thấy có thi thể xuất hiện. Lúc Văn Kiều đang phiền muộn, phát hiện đám khô lâu trên thuyền đột nhiên trận địa sẵn sàng, trú đóng ở các nơi trên cốt thuyền, bộ dáng chuẩn bị chiến đấu. Hung thi lại muốn công kích? Đang nghĩ như vậy, đột nhiên thấy trên mặt hồ phía trước bay tới vô số thi thể. Bùi Tê Vũ và Túc Mạch Lan khó nén kinh ngạc, sau đó nghe được Văn Kiều nói: "Thật nhiều thi thể, tranh thủ thời gian câu lên đi." Hai người: "..." Sau đó bọn họ liền thấy được, Văn Kiều đã ngồi chờ ở nơi đó, chuẩn bị chờ thi thể bay qua, liền bắt đầu câu thi thể, bộ dáng mừng rỡ kia, so với ma tu Bùi Tê Vũ này càng giống ma tu hơn. Càng để bọn hắn im lặng chính là, Ninh Ngộ Châu còn rất phối hợp đứng ở một bên yểm hộ cho nàng, hai con lông xù Văn Cầu Cầu cùng Văn Cổn Cổn này càng ở bên cạnh kêu chít chít ừm ừm, phảng phất đang cổ vũ Văn tỷ tỷ. So với vẻ mừng rỡ của Văn Kiều, đám khô lâu lại khẩn trương không thôi, không chỉ có những hộ vệ khô lâu kia trận địa sẵn sàng, những khách nhân lên thuyền qua hồ kia, cũng đều bất an, trên thuyền tràn ngập một loại không khí kiềm chế khẩn trương. Thi thể sắp bay đến đây. Cùng thi thể bay tới, còn có rất nhiều đồ vật ngổn ngang, thậm chí có rất nhiều mảnh vỡ linh khí. Từ trong những vết tích này, nơi này nhất định đã từng phát sinh đại chiến sinh tử, sau khi những người tu luyện này chết đi, thi thể chìm trong hồ, thậm chí vũ khí cũng thay đổi thành tạp vật trong hồ này, chồng chất cùng một chỗ. Đột nhiên, Văn Kiều vung Thiên Ti đằng ra, sợi dây leo xông vào trong đống mảnh vỡ linh khí kia, túm lấy một thanh kiếm. Lúc thanh kiếm này thoát ly nước hồ, bị Văn Kiều chộp trong tay, đám người liền cảm giác được khí tức thuộc về linh khí cấp vương. Bùi Tê Vũ cùng Túc Mạch Lan đều trừng to mắt. Nhưng mà Văn Kiều nhìn một chút, liền tiện tay ném nó cho Túc Mạch Lan: "Còn có thể dùng, cho ngươi." Túc Mạch Lan sững sờ tiếp được, nhìn linh kiếm trong tay, nó được bảo tồn rất tốt, mặc dù không biết ngâm trong hồ bao lâu, nhưng lại không có dấu vết bị hao tổn. Quan trọng nhất chính là, nó là một thanh linh khí cấp vương. "Vì sao cho ta?" Túc Mạch Lan lúng ta lúng túng hỏi. "Bạo Linh kiếm pháp của ngươi quá hao tổn linh kiếm, linh kiếm cấp thấp không có cách nào chèo chống, ta và phu quân đều không cần kiếm, nên đưa cho ngươi nha." Nàng nói đến hời hợt, lại làm cho Túc Mạch Lan cảm động đến muốn khóc. Coi như Văn Kiều bọn họ không sử dụng kiếm, nhưng đây chính là linh kiếm cấp vương, dùng để phòng thân cũng được, ai có thể cam lòng tùy tiện đưa người khác? Ngay cả Bùi Tê Vũ cũng hiếm khi không biết nói cái gì. Văn Kiều lại không quản bọn họ, tiếp tục ngồi chờ ở nơi đó, chờ vớt đồ tốt. Nàng đã phát hiện, bên trong hồ này có không ít đồ tốt, không chỉ có Tiên cốt, còn có thi thể người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh, thậm chí còn có rất nhiều đồ vật như vũ khí, đương nhiên không thể bỏ qua. Mắt thấy trong hồ lại bay tới một vật, xem bộ dáng là một linh khí có hình dạng hồ lô, Văn Kiều nhanh tay lẹ mắt tế ra Thiên Ti đằng. Thiên Ti đằng vừa quấn lên hồ lô kia, một bàn tay trắng bệch từ trong hồ xuất hiện, bắt lấy Thiên Ti đằng. Văn Kiều lập tức đối diện với một gương mặt trắng bệch trong hồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]