Một vòng trăng tròn treo cao trên chân trời, ánh trăng như nước chiếu sáng phiến thiên địa này.
Núi xương liên miên bất tận, giống như không có điểm cuối.
Dưới ánh trăng, bóng bốn người lướt qua trên núi xương, bóng đen giống như khắc trên đám xương trắng kia, cực kì bắt mắt.
"Hình như chúng ta đã tới thời gian không ngắn đi." Túc Mạch Lan nhìn ánh trăng trong bầu trời đêm nói: "Xem ra nơi này quả thật chỉ có ban đêm."
Không chỉ có đêm trăng, trăng tròn trên trời cũng chưa bao giờ rời đi.
Đêm trăng tròn vĩnh hằng bất biến, xương tụ thành thành, lấy xương là thân, đây là hiện trạng của Khô Cốt Thập Tam phủ.
Không hiểu sao lại khiến lòng người dâng lên mấy phần buồn bã vô cớ.
"Hai mươi tám canh giờ." Bùi Tê Vũ mở miệng.
Từ lúc bọn họ tiến vào Khô Cốt Thập Tam phủ đến nay, đã qua hai mươi tám canh giờ.
Vào thời gian không ngắn, trừ qua sông dùng mấy canh giờ, thời gian khác đều dùng ở đây, dãy núi xương này liên miên bất tận, bọn họ phi hành thời gian không ngắn, nhưng xung quanh trừ núi xương thì không có vật nào khác.
Lũ khô lâu đều nghỉ lại tại thành thị bên trong núi xương, hiếm khi bò lên núi xương.
"Chúng ta hẳn là còn ở trong Độ Cốt phủ đi." Văn Kiều suy tư, hỏi thăm Túc Tinh ghé vào đầu vai nàng: "Túc Tinh, ngươi có cảm giác được khí tức Tiên khí không?"
Túc Tinh một mặt ngơ ngác lắc đầu: "Cái gì cũng không cảm giác được."
Đẳng cấp Thần khí trên Tiên khí, nếu như phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/906005/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.