Sau khi hai người Lôi Đình Tôn Giả rời đi, Tô Thủ Linh đến Tê Linh các trước. Tô Vọng Linh thấy phụ thân tới, lập tức hỏi: "Cha, bọn họ đi rồi?" "Ừm." Tô Thủ Linh nói: "Lúc đến bọn họ khí thế hùng hổ, bị Hoằng Phù mắng một trận tại chỗ, trái lại đã lý trí hơn nhiều, đoán chừng lần sau sẽ không lỗ mãng chạy tới như vậy." Tô Vọng Linh cũng không ngoài ý muốn, nói ra: "Hai vị tiền bối này bản tính ngay thẳng, vội vã tới tìm hiểu tin tức là bình thường, đoán chừng lần sau sẽ không lại liều lĩnh như thế, chắc chắn suy nghĩ nhiều hơn." Tô Thủ Linh nghe xong cảm thấy buồn cười: "Bản tính ngay thẳng" còn tính là khách khí, hắn thấy, hai người này quả thực là ngu không thể tả, bị người tùy ý kích động một chút liền chạy tới. Thần mộc thực sự quá hấp dẫn người, có rất ít người có thể bỏ qua dụ hoặc. Bọn họ chưa chắc muốn nuốt Thần Âm Bảo thụ một mình, mà là muốn mưu đồ chút chỗ tốt mà thôi. Đối với người tu luyện cảnh giới Nguyên Đế mà nói, rất nhiều thiên tài địa bảo đối bọn hắn đã không có lực hấp dẫn gì, nhưng Thần mộc tuyệt đối là ngoại lệ. Nếu như có thể dùng Thần mộc luyện thành pháp bảo, tương lai thăng lên cảnh giới Nguyên Thánh hoặc là khi độ kiếp phi thăng, đều có thể dùng để cản lôi kiếp, coi như có thêm một cái mạng. "Chẳng qua, bản lĩnh Ninh công tử cũng không nhỏ, thế mà có thể làm cho đám phù lục sư kia cam tâm tình nguyện bảo vệ hắn." Nói đến đây, không khỏi có chút buồn cười. Nghĩ đến dáng vẻ bao che cho con của Hoằng Phù Tôn Giả trước đó, Tô Thủ Linh cảm thấy mình còn coi thường Ninh Ngộ Châu, cũng vô cùng bội phục thủ đoạn của hắn, vậy mà có thể để cho đường đường lão tổ cảnh giới Nguyên Đế, phù lục sư cấp vương xem hắn là người của mình, vì hắn đối đầu những người tu luyện không có ý tốt kia. Tô Vọng Linh tán đồng nói: "Bản lĩnh của Ninh công tử xác thực không nhỏ, hơn nữa cách làm việc không giống bình thường." Hắn nghĩ một lát, dùng một loại giọng điệu có chút vi diệu nói: "Trên người hắn có một sức hấp dẫn hiếm có, rất dễ dàng làm cho người ta thả lỏng đề phòng trong lòng, kết bạn với hắn." Tô Thủ Linh nghe xong mỉm cười. Cũng không phải như thế, mặc kệ là ai, sau khi chung đụng với hắn, đều sẽ cảm thấy người này rất hiếm thấy, không khỏi khách khí mấy phần, bất tri bất giác xem hắn như người một nhà, không chịu nổi người bên ngoài ức hiếp hắn. Hai cha con hàn huyên tình huống bên ngoài, lại nghiên cứu thảo luận chuyện Thiên Chi Nguyên một phen, cuối cùng quyết định, tiếp tục quan sát. Tất cả mọi việc, đều chờ hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia đi ra từ huyết chướng lại nói. Chỉ cần hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia trải qua nguy hiểm trong Thiên Chi Nguyên, nhất định sẽ hiểu ý nghĩa của Thần Âm Bảo thụ đối với Thiên Chi Nguyên, sẽ không cho phép người tu luyện ra tay với Thần Âm Bảo thụ. Chỉ cần bọn họ lên tiếng, còn sợ những người lòng mang ý đồ xấu kia lại sinh ra dị tâm sao? Sau khi rời khỏi Tê Linh các, Tô Thủ Linh đi về hướng khách viện. Trong tòa nhà nhỏ ở khách viện, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều biết được Tô Thủ Linh đến, vội đứng dậy đón tiếp. Tô Thủ Linh nhìn thấy bọn họ, lập tức thuật lại chuyện hai người Lôi Đình Tôn Giả đến đây với bọn họ, thuận tiện nói thái độ của Hoằng Phù Tôn Giả. Phản ứng của cả hai đều rất bình tĩnh. Văn Kiều thầm nghĩ, phu quân nhà nàng mặc dù là người tốt, nhưng cũng không phải tùy tiện lấy truyền thừa của mình dạy người, đã dạy, tất nhiên phải có thu hoạch. Hoằng Phù Tôn Giả và đệ tử Thiên Phù Tông, chính là thu hoạch lần này. Cho nên Hoằng Phù Tôn Giả sẽ ra mặt bảo vệ, mắng hai người kia thương tích đầy mình, không có chút kỳ quái nào. Tô Thủ Linh thấy thế, ý cười trong mắt càng sâu, nói ra: "Các ngươi cứ yên tâm, chỉ cần các ngươi ở Linh Lung bảo, không ai có thể ra tay với các ngươi. Chờ hai vị Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh kia đi ra từ huyết chướng, việc này cũng coi như chấm dứt." Ninh Ngộ Châu thần sắc hơi động, nhìn về phía Tô Thủ Linh: "Tô bảo chủ cảm giác được bọn hắn có thể trở về?" "Tất nhiên, mặc dù có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng với bản lĩnh của hai vị Tôn Giả, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng." Tuy không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại bị thương, chỉ là dưỡng thương đoán chừng sẽ tốn thời gian không ngắn. ** * Chờ sau khi Tô Thủ Linh rời đi, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng nhau tiến vào không gian. Khoảng thời gian này, bọn họ đều ở bên trong Linh Lung bảo, Ninh Ngộ Châu vội vàng luyện đan chữa bệnh, dạy phù văn cho người ta, Văn Kiều cũng thừa cơ tiến vào trong không gian giục sinh không ít linh thảo, ngay cả Chúc Tiên Linh Văn Cầu Cầu thích cũng giục sinh mấy chục gốc. Điều này khiến Văn Cầu Cầu sướng đến phát rồ rồi, lại đưa mấy bình tiên linh mật cho Văn Kiều. Song lần này hai người tiến vào không gian, Văn Cầu Cầu bên trong cánh đồng hoa Chúc Tiên Linh chỉ là lười biếng nhìn bọn họ một chút, không có vui sướng lăn lại đây như trước kia. Ninh Ngộ Châu kinh ngạc hỏi: "Nó đây là sao vậy?" Văn Kiều sờ mũi một cái, uyển chuyển nói: "Văn Cầu Cầu không muốn làm bồi luyện cho ta." Khoảng thời gian này, mỗi lần Văn Kiều tiến vào không gian, trừ gicu5 sinh linh thảo, cũng thừa cơ củng cố một chút tu vi, xem ba con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, Văn Cầu Cầu như đối tượng bồi luyện. Văn Thỏ Thỏ là con thỏ hiếu chiến, đối với loại việc này vô cùng thích, bởi vì sau mỗi lần chiến đấu, đều có thể đạt được một viên linh đan. So sánh với nhau, Văn Cổn Cổn và Văn Cầu Cầu thì không tích cực như vậy. Văn Cổn Cổn là Cổn Cổn lười đến lạ thường, Văn Kiều công kích nó, nó liền dựng thẳng lên một cái vỏ trứng bằng đất, bản thân trốn ở bên trong vỏ trứng đất gặm trúc Quỳnh Ngọc Tử Linh, mặc ngươi công kích như thế nào, nó vẫn bất động. Về phần Văn Cầu Cầu, dưới trạng thái không phải chiến đấu, nó chính là một viên cầu lông xù, chỉ muốn chơi cùng Văn Kiều. Cho nên, đối tượng bồi luyện của Văn Kiều, kỳ thật chỉ có Văn Thỏ Thỏ, hai con yêu thú kia đối với chuyện này đều không ham thích. Bồi luyện nhiều lần, Văn Cầu Cầu rốt cuộc cạn sạch sức lực. Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, thật là không còn gì để nói. Những yêu thú tự động đưa tới cửa này, thật là không có một con nào là bình thường, cũng may hắn không trông cậy gì vào chúng nó. Chờ Văn Kiều chạy tới nói với Đại Mao Cầu, ngày hôm nay không bồi luyện chỉ bồi chơi, đã thấy Đại Mao Cầu vui vẻ lăn lại đây, để cho nàng ngồi ở trên người, mang theo nàng đi thăm dò không gian.
Ninh Ngộ Châu buồn cười nhìn thoáng qua, quay người tiến vào phòng dây leo. Văn Kiều chơi một lát, chạy tới phòng dây leo tìm Ninh Ngộ Châu, phát hiện trước mặt hắn đặt rất nhiều thứ. "Phu quân, chàng đang làm gì thế?" Nàng tò mò cọ đến bên cạnh hắn. Văn Cổn Cổn và Văn Thỏ Thỏ xếp hàng ngồi xổm ở đó, tò mò nhìn hắn, hỏi Ninh ca ca có phải là muốn luyện chế linh đan mới, bọn nó có phần không? Ninh Ngộ Châu không nhìn hai con yêu thú kia, nói với Văn Kiều: "A Xúc, cho ta xem roi của nàng một chút." Văn Kiều lấy roi Thạch Kim Mãng đưa cho hắn. Ninh Ngộ Châu nhận lấy đầu roi Thạch Kim Mãng kia cẩn thận nhìn một chút, phát hiện trên roi màu Thạch Kim không chỉ có đầy vết rách, hơn nữa cũng nhiễm sát khí, gần như hoàn toàn không còn linh tính. Quả thật đã gần như bị phá hủy. Bọn họ ở bên trong Thiên Chi Nguyên, Văn Kiều dùng nhiều nhất là Liệt Nhật Cung, bởi vì Liệt Nhật Cung có tác dụng khắc chế đối với những quái vật trong biển máu kia. Chẳng qua thỉnh thoảng cần thiết, cũng sẽ dùng roi Thạch Kim Mãng, nhưng đáng tiếc đẳng cấp đầu roi này quá thấp, làm linh khí cấp địa hạ phẩm, rất dễ bị biển máu ăn mòn, chiến đấu một trận này, coi như gần như bị phá hủy. Không chỉ roi của Văn Kiều, linh khí của những người tu luyện khác cũng bị hao tổn nghiêm trọng, sau khi trở về đều phải đổi một nhóm pháp bảo. Đầu roi Thạch Kim Mãng này là kiện linh khí đầu tiên Ninh Ngộ Châu đưa cho nàng, Văn Kiều rất có tình cảm đối với nó, thấy nó tổn hại thành dạng này, tâm tình hết sức buồn bã. Ninh Ngộ Châu an ủi: "Vừa khéo có thể đổi một đầu roi, thêm Khôi Kim vào, có thể gia tăng dẻo mềm dẻo, linh hoạt cho linh khí." Văn Kiều nhìn thấy hắn bày Khôi Kim ở trước mặt, rất nhanh liền vui vẻ trở lại: "Bây giờ chàng muốn luyện khí sao?" Ninh Ngộ Châu: ".. Không, ta tu luyện trước." Văn Kiều nháy mắt, không hiểu nhìn hắn. Ninh Ngộ Châu ho nhẹ một tiếng, một mặt nghiêm túc nói: "Linh lực của ta không đủ, đẳng cấp Khôi Kim quá cao, nếu dùng nó để luyện khí, chỉ sợ không thể thành công." Cho nên, vì có thể thành công luyện chế ra roi Thạch Kim Mãng mới, Ninh ca ca cần nâng tu vi lên. Văn Kiều mới mặc kệ hắn là bởi vì nguyên nhân gì mới quyết định tu luyện, hết sức vui vẻ nói: "Vậy ta cùng chàng tu luyện." Tu luyện nha, nàng thích nhất, tuyệt không cảm thấy loại chuyện bế quan tu luyện này cực kì buồn tẻ, trái lại tràn đầy phấn khởi. ** * Luyện chế gần đủ linh đan cần thiết cho Tô Vọng Linh, Ninh Ngộ Châu bảo Vũ Kỳ Kiệt tới lấy, sau đó bế quan tu luyện. Biết hắn muốn bế quan, người Linh Lung bảo thức thời không có đi quấy rầy hắn -- dù sao hắn đã chuẩn bị đủ linh đan cần thiết cho Tô Vọng Linh, cũng không cần hắn một mực trông coi. Về phần đám đệ tử Thiên Phù Tông kia, vẫn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc lĩnh hội phù văn cổ, càng sẽ không qua đây quấy rầy. Vũ Kỳ Kiệt chạy tới khách viện nhìn nhiều lần, mỗi lần trở về đều nói với Tô Vọng Linh: "Thiếu chủ, đám đệ tử Thiên Phù Tông kia còn đang lĩnh hội phù văn, cũng đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ còn lĩnh hội không ra?" Không chỉ có đệ tử Thiên Phù Tông, ngay cả Hoằng Phù Tôn Giả phù lục sư cấp vương này đều là dáng vẻ cố gắng lĩnh hội, cũng làm cho người ta kinh ngạc. Tô Vọng Linh cũng không kỳ quái, nói ra: "Những phù văn cổ xưa đó ẩn chứa ý cảnh và vận luật càng huyền diệu tinh thâm hơn phù văn hiện tại, cũng không phải có thể tìm hiểu trong thời gian ngắn." "Thật ư? Nhưng trông dáng vẻ Ninh công tử rất nhẹ nhàng thoải mái." Ninh Ngộ Châu năm nay chưa qua ba mươi, mặc dù hắn chỉ là phù lục sư cấp địa, lại khá quen thuộc đối với những phù văn cổ kia, nếu không phải tu vi còn ở đó, chỉ sợ trình độ phù lục của hắn sẽ càng sâu. "Cho nên, hắn là một thiên tài." Tô Vọng Linh ung dung nói. Vũ Kỳ Kiệt không còn lời nào để nói. Từ sau khi biết Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều, hắn ta rốt cuộc biết, thế gian này hóa ra thật sự có kiểu người thiên tư trác tuyệt kia, không phải người bình thường có thể so sánh. Trước kia hắn ta vẫn cho rằng thiếu chủ nhà hắn ta và Kiều Nhạc Sơn Phi Tiên đảo đã là người nổi bật trong đó, nhưng hai người Ninh Ngộ Châu, hiển nhiên so với bọn hắn càng đáng sợ. "Thiếu chủ, Ninh công tử nói muốn bế quan, chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội này nâng tu vi lên tới cảnh giới Nguyên Không?" Vũ Kỳ Kiệt lại hỏi. Tô Vọng Linh khẽ gật đầu: "Một chuyến đến Thiên Chi Nguyên lần này, Văn cô nương đã là cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ, Ninh công tử tất nhiên không thể thua kém quá nhiều." Vũ Kỳ Kiệt kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Ninh công tử cảm thấy bị nàng dâu của mình áp một bậc, cho nên mới nỗ lực vươn lên?" Thực sự nhìn không ra Ninh Ngộ Châu là loại người này nha, rõ ràng hắn là nam nhân khi được nàng dâu bảo hộ đều không cảm thấy mất mặt, lòng dạ rộng lớn. Tô Vọng Linh: ".. Không phải như vậy, chắc hẳn có nguyên nhân khác." Vũ Kỳ Kiệt đồng ý, hắn ta đối với Ninh Ngộ Châu có ấn tượng vô cùng tốt, cảm thấy hắn chắc hẳn là nam nhân không có thói hư tật xấu. "Cũng không biết khi nào Ninh công tử có thể thuận lợi lên cấp, hi vọng hắn đừng bế quan quá lâu, thương thế của ngươi còn phải dựa vào hắn đấy." Vũ Kỳ Kiệt có chút bận tâm, mắt thấy kỳ hạn ba tháng sắp đến, theo cách nói của Ninh Ngộ Châu, đến lúc đó thiếu chủ bọn họ sẽ phát tác, cũng không biết tình huống như thế nào, nếu có Ninh Ngộ Châu ở đó, bọn họ cũng không cần quá lo lắng. Ngay lúc Vũ Kỳ Kiệt âm thầm lo lắng, đột nhiên phát hiện linh khí trong Linh Lung bảo điên cuồng tụ tập về hướng khách viện. Tô Vọng Linh mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, như có điều suy nghĩ nói: "Ninh công tử muốn lên cấp." "Cái gì? Nhanh như vậy?"
Vũ Kỳ Kiệt vội đi ra ngoài, rất nhanh liền thấy linh khí trong Linh Lung bảo vọt về hướng một tòa nhà nhỏ trong khách viện, nhanh chóng tiến vào trong đó. Một màn này không chỉ khiến đệ tử Linh Lung bảo chú ý, cũng đánh thức đám đệ tử Thiên Phù Tông đang đắm chìm ở bên trong phù lục trong nội viện. Chờ bọn hắn biết là Ninh Ngộ Châu muốn lên cấp, dồn dập chạy đến quan sát. Sau đó không lâu, linh khí thiên địa dần dần tản đi, một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh. Đám người dồn dập nhìn về phía tòa nhà nhỏ, muốn nhìn một chút Ninh Ngộ Châu đây là thành công hay là thất bại. Người tu luyện dưới cảnh giới Nguyên Tông khi lên cấp không có chỗ gì đặc biệt, càng sẽ không có dị tượng từ trên trời rơi xuống, không có cách nào từ bên trong dị tượng phán đoán người tu luyện thành công hay không. Cho đến khi Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đi tới, cảm giác được tu vi của hắn thay đổi, đám người rốt cuộc xác định hắn thành công thăng lên cảnh giới Nguyên Không, dồn dập sang đó chúc mừng một phen. Ninh Ngộ Châu cười đáp lễ từng người. Đệ tử Thiên Phù Tông vây quanh hắn, chúc mừng xong, thỉnh giáo hắn vấn đề bọn hắn gặp được khi lĩnh hội phù văn cổ, Ninh Ngộ Châu cũng giảng giải từng vấn đề cho bọn họ. Một lần giảng giải này, đã trôi qua một ngày. Chờ đệ tử Thiên Phù Tông lần nữa trở về lĩnh hội phù văn, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đến Tê Linh các thăm Tô Vọng Linh. Tình huống của Tô Vọng Linh vẫn không tốt không xấu, đoạn thời gian gần đây đều an tâm tĩnh dưỡng ở bên trong Tê Linh các, thuận tiện chú ý một chút tình huống bên ngoài. Thấy bọn họ tới đây, Tô Vọng Linh trước chúc mừng Ninh Ngộ Châu lên cấp. Sau khi hai người hàn huyên xong, Ninh Ngộ Châu kiểm tra thân thể cho hắn, nói ra: "Qua hai ngày nữa, chính là đầu tháng. Vừa lúc qua ba tháng, đến lúc đó ta sẽ tới đây trông coi." Nghe nói như thế, Vũ Kỳ Kiệt biến sắc, khẩn trương nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Tô Vọng Linh vẫn hết sức bình tĩnh, nói ra: "Ninh công tử, nếu ta phát tác, sẽ còn như trước đây, mất đi thần trí sao?" "Có thể." Tô Vọng Linh khẽ nhíu mày. Văn Kiều hiếm khi an ủi hắn: "Không cần lo lắng, đến lúc đó ta sẽ trói ngươi lại, trước đây ta cũng trói Kiều Nhạc Thủy như thế." Tô Vọng Linh và Vũ Kỳ Kiệt đều không có bị lời này an ủi, chẳng qua có lời này của Văn Kiều, trái lại để bọn họ xác định Kiều Nhạc Thủy trước đó quả thật cũng trải qua giống như Tô Vọng Linh, đều bị người ám toán. Tô Vọng Linh hỏi: "Văn cô nương, lúc ấy Kiều công tử như thế nào?" Văn Kiều liền thuật lại tình huống lúc Kiều Nhạc Thủy phát tác cho bọn hắn. Sau khi nghe xong, Tô Vọng Linh và Vũ Kỳ Kiệt càng xác định, kẻ chủ mưu phía sau ám toán bọn hắn, đều là giống nhau. Vũ Kỳ Kiệt có chút đáng tiếc: "Nếu như lúc thiếu chủ bị ám toán, có thể gặp được các ngươi thì tốt rồi." Như thế, thiếu chủ bọn họ cũng có thể giống Kiều Nhạc Thủy, chỉ phí mấy tháng là có thể trị tốt, không cần chịu khổ nhiều như vậy. Tô Vọng Linh trúng ám toán vào mấy năm trước, lúc ấy gần như tất cả luyện đan sư cấp thiên tại Phi Tinh đại lục đều được mời đến Linh Lung bảo trị liệu cho hắn. Đáng tiếc những luyện đan sư cấp thiên đó đều bất lực, vì áp chế tổn thương đối với nguyên thần lúc phát tác, bọn họ chỉ có thể tìm cách khác, sử dụng không ít quỷ đan và thiên tài địa bảo áp chế. Mặc dù người vẫn còn sống, nhưng thân thể cũng bởi vậy mà sụp đổ. Ninh Ngộ Châu an ủi: "Thật ra Tô thiếu chủ khá tốt, chí ít giữ được một cái mạng." Nếu không có sử dụng những quỷ đan và thiên tài địa bảo kia để áp chế, chỉ sợ Tô Vọng Linh đã sớm phát điên mà chết trong lúc phát tác. Người sống còn có một tia hi vọng, chết rồi thì cái gì cũng bị mất. Vũ Kỳ Kiệt có chút khổ sở, coi như thiếu chủ khôi phục, thân thể của hắn cũng bị ảnh hưởng, nếu như không tìm được Kim Ô Phù Dung, việc tu hành sau này không đi xa được. Rõ ràng là đệ tử xuất sắc nhất trong nhiều thế hệ Tô gia như vậy, lại bởi vậy mà con đường tu hành bị đứt đoạn, làm sao có thể để cho người ta cam tâm? ** * Chớp mắt đã đến đầu tháng, phu thê Tô Thủ Linh ngay lập tức canh giữ ở Tê Linh các. Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu đều ở đó, so với sự khẩn trương của phu thê Tô Thủ Linh, bọn họ bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, chờ đợi thời gian tới. Lúc rạng sáng, Tô Vọng Linh quả nhiên mất đi thần trí, không đợi Văn Kiều ra tay, Tô Thủ Linh đã ngay lập tức vây khốn hắn, để Ninh Ngộ Châu tới kiểm tra cho hắn. Ninh Ngộ Châu kiểm tra thức hải cho hắn trước. Sau khi kiểm tra xong, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói với phu thê Tô Thủ Linh: "Tình huống thức hải của Tô thiếu chủ vô cùng nghiêm trọng, còn cần tiếp tục ăn Âm Dương Niết Bàn Chân đan và Cửu Chuyển Thiên Anh đan, hai loại này tuyệt đối đừng đoạn." Phu thê Tô Thủ Linh gật đầu, ngay lập tức đem hai loại linh đan đút cho Tô Vọng Linh. Cho đến khi trời sáng, Tô Vọng Linh khôi phục ý thức, nhưng tinh thần hết sức uể oải. Phu thê Tô Thủ Linh lại vô cùng mừng rỡ, có thể khôi phục ý thức nhanh như vậy, chứng minh hai loại linh đan quả thật nhằm vào thương thế của hắn, tiếp tục trị liệu như thế, nói không chừng con của bọn họ thật sự có thể tốt lên. Ninh Ngộ Châu cẩn thận kiểm tra một lần, nói với phu thê Tô Thủ Linh: "Tình huống Tô thiếu chủ không tệ, tháng sau tiếp tục." "Cần bao lâu thời gian mới tốt?" "Yên tâm, sẽ không quá một năm." Đạt được câu khẳng định của Ninh Ngộ Châu, người Linh Lung bảo đều hết sức vui mừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]