Edit: Jess93
Đến khi tất cả linh thực trong không gian đều lớn lên xanh um tươi tốt, thân thể Văn Kiều cũng khôi phục được không sai biệt lắm.
Văn Kiều lại biến trở về hình người, đứng lên từ trong ruộng linh thảo, ba con yêu thú đều vô cùng thất vọng nhìn nàng, đồng thời bày tỏ hi vọng nàng lại biến trở về, bọn nó sẽ cố gắng dưỡng nàng.
Ngay cả Tiểu Thực Thiết thú Văn Cổn Cổn hiện tại còn cần người dưỡng cũng cam lòng đưa Quỳnh Ngọc Tương nó để dành cho nàng.
Văn Kiều: ".. Ta không cần các ngươi nuôi."
Văn Kiều cảm thấy so với làm một gốc mầm non nhỏ không thể động, nàng càng thích cảm giác làm người. Hơn nữa trình độ yêu thích của ba con yêu thú này đối với mầm non nhỏ, đều khiến nàng có một loại, đợi tới lúc yêu thể của nàng trưởng thành đến nở hoa kết trái, chính là thời điểm bọn nó ăn nàng.
Văn Kiều hi vọng yêu thể của nàng tuyệt đối đừng là linh dược cấp cao gì đó mới tốt, thật tình không muốn để cho những yêu thú kia nhìn thấy nàng liền muốn gặm nàng một ngụm, kiểu thích này nàng tiếp nhận không nổi.
Không để ý tới ba con yêu thú kia, Văn Kiều rời khỏi linh điền, hơn nữa bảo ba con yêu thú kia cẩn thận một chút, đừng làm hỏng linh thảo trong linh điền.
Ba con rất nghe lời đồng ý, đợi đến lúc nàng quay người, Văn Thỏ Thỏ thăm dò liền gặm một chiếc lá Địa Long Triền Ty Lan, Văn Cổn Cổn ăn hết một gốc Thất Vị Thiệt Linh Chi, Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905881/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.