Edit: Jess93
Nghe được Hồ Song Nham nói, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu vô thức nhìn về phía hai con ngươi của hắn ta.
Con ngươi của hắn có màu nhạt hơn so với người thường, dường như là màu nâu nhạt, hoặc là màu vàng nâu, có thể lúc này chưa sử dụng đồng lực, trông ánh mắt của hắn ta rất bình thường, không nhìn ra có gì bất thường cả.
Chẳng qua sắc mặt Hồ Song Nham rất nghiêm túc, chắc hẳn sẽ không lấy chuyện như vậy nói đùa.
Hồ Song Nham kiên định nhìn bọn họ, cũng không vì bọn họ quan sát đôi mắt mà dời ánh mắt sang chỗ khác.
Chỉ là trong lúc hai người kia nhìn chằm chằm, lòng bàn tay của hắn ta bất giác toát mồ hôi, trở nên hơi ẩm ướt, có thể thấy được trong lòng của hắn ta cũng rất khẩn trương, không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Hồi lâu sau, Ninh Ngộ Châu hỏi: "Vì sao ngươi muốn theo chúng ta? Ngươi có biết trời sinh dị đồng đại biểu cho cái gì không?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hồ Song Nham lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cười khổ một tiếng, nói: "Sao tại hạ có thể không biết? Huyết mạch Hồ thị trời sinh bồi dưỡng dị đồng, nghe nói tổ tiên Hồ thị chúng ta từng chiếm được một loại lực lượng thần bí nào đó, đều dung hợp ở trong hai con ngươi, có thể để hậu nhân tu luyện đồng thuật. Hai người huynh đệ chúng ta, chỉ có ta may mắn thức tỉnh dị đồng, nếu để thế nhân biết được, chỉ sợ sẽ dẫn tới sự chú ý, đến lúc đó đôi mắt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905845/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.