Edit: Jess93
Văn Kiều đặt Dịch Huyễn nằm trên mặt đất, thấy sắc mặt hắn ta như giấy vàng, lo lắng không đủ, lần nữa lấp một viên Hồi Xuân đan vào trong miệng hắn ta.
Vừa rồi Nhị sư huynh nôn rất nhiều máu, nên ăn thêm mấy viên linh đan.
"Nhị sư huynh, ngươi không sao chứ?" Văn Kiều vừa hỏi, vừa cầm tay lấy hắn ta bắt mạch, phát hiện nội thương đang khép lại, còn thương thế khác của hắn ta.
Văn Kiều bắt lấy tay hắn ta cẩn thận kiểm tra, mày nhăn lại, giống như có chút phiền phức, cần phu quân nàng nhìn xem mới được.
Sắc mặt Dịch Huyễn dần dần chuyển tốt, suy yếu cười cười: "Tiểu sư muội, ta không sao."
Phong Như Kiếm mang theo mấy kiếm tu tìm đến, nhìn thấy bộ dáng Dịch Huyễn, đều có chút áy náy: "Dịch sư huynh, thật xin lỗi, đều là chúng ta vô dụng."
Nếu không phải bọn họ khinh địch, cũng sẽ không bị ma tu bắt đến đây, còn phiền toái tông môn tới cứu bọn họ.
Không thể không nói, hiện tại Phong Như Kiếm còn chưa hiểu rõ tình huống, hiểu lầm Dịch Huyễn, Văn Kiều là đến cứu bọn họ, mặc dù tính toán ban đầu của Văn Kiều là tới cứu Tiểu Thang Đoàn.
Dịch Huyễn khoát tay áo: "Không cần như thế, cũng không phải là lỗi của các ngươi."
Ai biết nơi này sẽ có ma tu ẩn núp, hơn nữa còn là một ma tu cảnh giới Nguyên Tông.
Lúc này, Thủy Ly Âm cũng đi tới, bên người đi theo vài người ngưỡng mộ nàng ta.
Nhìn thấy Dịch Huyễn, trong mắt Thủy Ly Âm lướt qua mấy phần cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905817/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.