Edit: Jess93
Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đi dạo phường thị Thiên Đan Cốc ba ngày, lần nữa tiêu gần hết nguyên tinh và linh đan trên người, hai người nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, mới quay lại động phủ cao cấp.
Hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao đã chờ ở đó từ sớm, phát hiện bọn họ trở về, tranh thủ thời gian tới gọi người.
Nước trong bồn tắm so với hai lần trị liệu trước nhạt đi rất nhiều, mùi hương cũng không khó chịu đựng như vậy, Thịnh Vân Thâm ngâm mình ở trong bồn tắm, cục u trên mặt biến mất gần hết, chỉ còn lại dấu vết lờ mờ, cho dù không mang áo choàng, cũng sẽ không khiến người ta để ý tới.
"Không tệ, chỉ còn lại ba phần độc chưa thể loại trừ, có thể áp chế được sáu tháng." Ninh Ngộ Châu cười nói.
Tần Hồng Đao hết sức vui mừng, mặc dù thời gian sáu tháng không dài, cũng đủ để tông môn đi tìm thuốc giải, mà không phải như lúc trước, mạng sống như treo trên sợi tóc, để trong lòng người ta run sợ.
Thịnh Vân Thâm mặc tốt quần áo liền ba ba hỏi thăm: "Ninh công tử, bây giờ ta có thể động võ sao?"
"Tốt nhất đừng." Ninh Ngộ Châu nói: "Lúc điều động linh lực, dễ dàng kích thích độc tính khuếch tán trong cơ thể, bây giờ ta chỉ dùng thuốc áp chế ba phần độc cuối cùng, nếu được linh lực dẫn dắt khuếch tán lần nữa, vậy coi như khó áp chế nữa."
Vẻ mặt Thịnh Vân Thâm tràn đầy thất vọng.
Người tu luyện không có thể vận dụng linh lực trong cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905770/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.