Edit: Jess93 
Ở trong mắt thế nhân, Ninh Ngộ Châu là một phế vật phách lối. 
Rõ ràng chỉ là một người phàm, lại bởi vì có một người cha tốt, làm việc không cố kỵ gì. 
Lúc trước hành vi của hắn cũng giải thích cho mặt càn rỡ này, cho dù Ninh Dao Châu và Tôn Hoằng Mậu hại hắn quả thực không đúng, nhưng hắn hùng hổ dọa người cũng khiến cho người ta vô cùng chán ghét, lại càng không cần phải nói Ninh Bình Châu vị Hoàng tử Ninh thị có thiên phú không tầm thường này, cũng phải trưng cầu ý kiến trước mặt hắn, có thể thấy được bình thường Ninh Ngộ Châu ỷ vào sự sủng ái của Thành Hạo đế mà kiêu ngạo bao nhiêu. 
Một người phàm không thể tu luyện phách lối thành như vậy, cũng không uổng công hắn sống cả đời này. 
"Ngũ ca, ta không muốn đi vào.." 
Vẻ mặt Ninh Dao Châu đầy kháng cự, không chỉ có trực giác đi vào sẽ xui xẻo, hơn nữa cũng không muốn đối mặt Ninh Ngộ Châu, rõ ràng bọn họ mới là đệ tử Ninh thị nên coi trọng, dựa vào cái gì bọn họ phải nhường nhịn phế vật Ninh Ngộ Châu kia? 
Lần này Lân Đài Liệp Cốc mở ra, là tự hắn muốn đi vào, lúc mê cung sụp đổ, tại sao hắn không trực tiếp chết luôn ở đó chứ? 
Ninh Bình Châu lôi kéo nàng, nói: "A Cửu, nếu như muội không muốn bị trưởng lão hình luật đường trừng phạt, thì nhận sai với hắn trước đi." 
"Ta không sai! Ta căn bản không nghĩ tới Tôn Hoằng Mậu sẽ ra tay vào lúc ấy, Ngũ ca, ca phải tin 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-la-dai-ma-vuong-tuong-lai-lam-sao-bay-gio/905745/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.