Tú bà đem ta ném vào thùng nước ấm, nhóm bà tử ba chân bốn cẳng hầu hạ ta, miệng bên trong còn lẩm bẩm, "Đúng là phú quý”
Cuối cùng, mặc cho ta một chiếc váy sam đơn giản, hở hang.
Các nàng ngược lại là hiểu biết nhiều, biết ta vẫn lấy làm kiêu ngạo với vòng eo nhỏ của mình, dùng vải đỏ bọc lấy, chỗ nào nên lộ, tuyệt không che nhiều làm gì.
Ta quá đói, dặt dẹo nằm ở trên giường.
Các nàng muốn đem ta nâng lên, bị tú bà đuổi đi ra.
"Đỡ cái gì đỡ cái gì! Thật sự coi là người ta bỏ ra một ngàn lượng vàng, là đến xem nàng ăn cơm chắc?"
Đợi trái đợi phải, không thấy người đến, nặng nề nhắm mắt lại, ta nghĩ, ta phải c.h.ế.t đói rồi.
Ta tựa hồ nghe có động tĩnh ở cửa, cũng nghe đến tiếng bước chân.
Sau một khắc, bên trong miệng được ai đó đút vào một muôi canh nóng.
Ta theo bản năng hé miệng, l.i.ế.m môi một cái.
Ngay sau đó là muôi thứ hai, muôi thứ ba, một ngụm tiếp một ngụm, ta như cái lữ nhân tham lam, thẳng đến cuối cùng, cắn tay của người kia không hé miệng, vẫn chưa thỏa mãn l.i.ế.m liếm.
"Ninh Vãn, không ăn cái đó được đâu."
Ta khốn đốn mở mắt ra, tựa hồ nghe tiếng Trần Ngọc.
Hắn nắm vào quai hàm của ta, khiến cho ta hé miệng, "Nghe lời, ngày mai lại ăn tiếp."
Ta lẩm bẩm một tiếng, đầu lệch qua bên giường, "Đói......"
Hắn thở dài, đẩy ta lăn đến giữa giường, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-khong-duoc-/3577968/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.