Ta phát hỏa, bốc lên mấy cái đậu mùa.
Trong đêm liên hệ với Vương công công, lão Vương nói, nhiệm vụ không thay đổi.
Phải tránh tai mắt của công chúa, để đứa trẻ ra đời.
Biết được việc này, ngày kế tiếp, ta vẫn như cũ, đến trước cửa phòng Bạch Liên Hoa đi dạo, ngóng trông sinh hài tử trước khi công chúa nhập phủ, nếu không mạng nhỏ khó đảm bảo.
Hồng di nương ở sát vách, sáng sớm cửa sổ, ngáp một cái, mở to mắt nhìn thấy ta, đột nhiên run lập cập, lui lại mấy bước, mắt lộ ra sợ hãi, "Tỷ...... Mặt tỷ sao lại như cái tổ ong vò vẽ thế kia!" Lan di nương nghe tiếng từ bên cửa sổ nhô đầu ra, ngao một tiếng, hôn mê bất tỉnh.
Khương di nương từ phía sau cầm ta ta, kéo ra ngoài, "Phu nhân, tỷ đi nhanh đi! Đừng dọa Bạch Liên Hoa sinh non!"
Về sau, ta đứng trước gương nhìn gương mặt đậu mùa của mình, rơi vào trầm mặc..
Thật tốt, mặt cũng bị hủy rồi.
Thời gian công chúa nhập phủ ngày một tới gần, ta càng ngày càng lo nghĩ, công chúa cùng Thái hậu hai là ngọn núi lớn, ta ở trong khe hẹp. Làm sao có thể sinh tồn là vấn đề vô cùng trọng yếu.
Ta cả ngày nằm trên giường trong phòng nhỏ, đóng cửa không ra.
Ngày trước ta hay nói chọc cười cho mọi người vui vẻ, hiện tại các nàng chơi mạt chược, thà gọi Đôn di nương, chứ không gọi ta.
Ta thất sủng.
Vào một ngày đêm khuya, có người gõ cửa phòng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-khong-duoc-/3577960/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.