Mới vừa vào cửa, chân ta mềm nhũn, ta khuỵu xuống, đối diện bàn thờ đi cúi đầu rạp xuống đất hành đại lễ.
Ngẩng đầu một cái, là một tòa Quan ÂM kim quang lóng lánh......
Ta,......"
Ta vịn eo, rưng rưng nhìn Quan Âm dập đầu ba cái, mặc niệm nói: "Bồ Tát ở trên, phù hộ Trần Ngọc mỗi ngày sủng một người...... Chứ ngày nào cũng một canh giờ, thân thể bằng sắt cũng chịu không được a......"
Sau đó, ta bò như rùa lên giường nhỏ, nằm xong, thoải mái mà thở ra một hơi, bất tri bất giác, liền ngủ mất.
Lại mở mắt, thấy mình đang lắc lư trên xe ngựa.
Ánh trăng lờ mờ, ta chậm một hồi lâu, mới nhìn rõ Trần Ngọc ngồi ngay ngắn một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Lại quét nhìn một vòng, không thấy Bạch Liên Hoa đâu!
Ta hãi nhiên bừng tỉnh, ngồi xuống, "Con của ta! Con của ta!"
Trần Ngọc bị ta làm cho mở mắt ra, vững như Thái Sơn nói, "Vội cái gì, có phải con trong bụng nàng đâu."
Dứt lời, bầu không khí cứng đờ.
"Làm sao ngươi biết trong bụng ta không có?"
"Ta xử lý “sự tình”, ta đương nhiên biết."
Ta cùng hắn đang trong xe ngựa chật chội, chậm rãi, bốm mắt nhìn nhau.
Một dòng điện xoẹt qua người ta.
Có thứ tình cảm gì dưới đáy lòng, mạnh mẽ dâng lên.
Dừng lại.
Sau một khắc, Trần Ngọc bỗng nhiên lấn người tiến lên, ngữ khí bình tĩnh nói: "Thuốc lại phát tác."
Ta đưa tay câu ở cổ của hắn, níu lại cổ áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-khong-duoc-/3577957/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.