Ta thở dài một hơi, ngày xửa ngày xưa, Vương công công đã từng dạy bọn ta học múa. Hắn nói, khi mà luyện tập đến cảnh giới, eo nhỏ nhắn xoay tròn, liền câu hồn đoạt phách, khuynh quốc khuynh thành.
Cuối cùng xuất sư, chỉ có ta cùng Bích Xuân Nhi ở Trường Phong Lâu.
Mỗi lần nói đến việc này ta đều tức giận, nếu không phải cuối cùng, ta nhịn không được, ép nhạc sĩ phải rời khỏi sân khấu, thì bây giờ ngồi tại Trường Phong lâu chính là ta chứ không phải bôn ba mệt mỏi như này.
Ngoại trừ múa, ta còn hạ độc, ám sát, với bao nhiêu vệc khác nữa...... Thế là ta thấp thỏm hỏi Trần Ngọc, "Ngươi...... Có thể vì ta tấu một khúc hay không?"
"Bài nào?"
"《 Đào Dao 》"
Trần Ngọc lẳng lặng mà nhìn ta, nửa ngày mới hạ mắt xuống đi, phân phó cung nhân, "Mang một cây đàn đến đây."
Nhảy múa chính là một khi đã khắc vào trong xương thì không thể nào tách rời được nữa.
Trong khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, thân thể ta liền giống như bị điều khiển, tay áo đung đưa, thân thể uyển chuyển. Chỉ là Trần Ngọc đàn quá tốt nên ta cảm giác như có một sự kết nối từ tận sâu thẳm tâm hồn mình.
Ta biết mình có thể làm được, ngày xưa những ánh mắt si mê, lưu luyến theo từng động tác của ta, lần nữa lại tái hiện ở yến hội. Làm sao bây giờ, mị lực của Lão nương chính là lớn như thế đó ——
Tranh!
Trần ngọc đàn sai, rõ ràng hắn cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-khong-duoc-/3577955/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.