Lam Đường sau khi tách ra với sư đệ liền một mình đi dạo trong trạch viện Triều Ca, theo chỗ nàng đi dạo không ngừng tăng lên, nàng dần dần phát hiện nơi này lại theo tâm ý của nàng thay đổi mà không ngừng biến ảo cảnh trí, kéo dài tiến sâu.
Nàng muốn tìm phòng của mình, vốn tưởng rằng ít nhất phải tìm được Triều Ca hỏi thăm xong mới có thể biết được tối nay nàng sẽ ở phòng nào, không ngờ nàng vừa nghĩ đến chuyện tìm kiếm phòng vừa đi xuyên qua trong trạch viện, rất nhanh nàng liền nhìn thấy cửa một gian phòng treo một tấm biển, trên đó rõ ràng viết hai chữ "Lam Đường".
Lam Đường vốn còn tưởng rằng là nàng nhìn lầm, nhưng khi nàng đến gần nhìn kỹ, khối môn bài kia vẫn chưa biến mất. Mà ở phòng nàng cách vách thì có một gian phòng khác, cửa cũng treo một tấm bảng cửa, trên mặt viết ba chữ "Võ An Nhàn".
Lam Đường đến đây đối với việc nơi này là thần tiên tiên phủ, Triều Ca là thượng giới chân tiên chuyện này không có bất kỳ hoài nghi nào. Nếu không phải bởi vì giờ phút này nàng đang ở động thiên phúc địa nơi tiên nhân ở, làm sao có thể gặp phải cảnh ngộ kỳ diệu như vậy?
Lam Đường đẩy cánh cửa treo biển hiệu nàng ra, chậm rãi đi vào phòng. Chỉ thấy trong phòng bố trí thanh u tao nhã, trên bàn tròn bạch ngọc điêu khắc ra bày một cái lư hương bạch ngọc, bên trong đang nhàn nhã bay ra từng luồng khói xanh, mang theo từng trận ninh thần hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-om-yeu-thieu-chut-nua-bien-thanh-vai-ac/2722935/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.