Chương trước
Chương sau
Editor: Mai Tuyết Nhi
“Tinh Nhi, Nam Cung Hi đã theo Long Thiên Việt tiến cung rồi.’’ Lâm Nhược Tịch đi vào trướng rồi nói, Qúy Tinh còn đang cắm cúi nghiên cứu. “Ừ, muội biết rồi.’’ Nàng đáp. “Tinh Nhi, muội không lo lắng chút nào sao?’’ Nói gì thì nói đó cũng là hoàng cung, không phải chỗ người thường.
“Người nên được tỷ là Long Thiên Hạo mới đúng, sao không đi tiễn hắn?’’ Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, Qúy Tinh nghe thấy sao? Tối hôm qua Qúy Tinh vô tình nghe được, lúc ấy nàng muốn đi vệ sinh nên tỉnh giấc. Vừa định ra ngoài đã nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa truyền vào.
“Nhược Tịch, ta có thể gọi nàng như vậy không?’’ Long Thiên Hạo nói, Lâm Nhược Tịch gật đầu, “Ngày mai ta tiến cung, là phúc hay là họa không ai biết được. Ngày mai nàng đến tiễn ta được không?’’ Long Thiên Hạo mong đợi nhìn nàng, Lâm Nhược Tịch không trả lời, chỉ lấy ngọc bội lúc trước hắn đưa cho nàng ra.
“Ngọc bội này trả lại cho ngài, tiểu nữ không đáng nhận.’’ Nhìn ngọc bội, Long Thiên Hạo không khỏi lảo đảo một phen, thì ra vẫn là hắn tự mình đa tình. “Được, ta biết rồi.’’ Nói xong xoay người rời đi, Lâm Nhược Tịch nhìn theo bóng lưng của hắn, nước mắt đã ngang tầm mi, nàng lấy tay lau đi, sau đó trở về doanh trướng.
“Ngài ấy xứng đáng có được nữ nhân tốt hơn.’’ Lâm Nhược Tịch nói xong, Qúy Tinh thở dài, chuyện tình cảm này đúng là phức tạp. “Muội nghĩ tỷ không đi, nhất định hắn sẽ rất thất vọng, hoặc là ôm suy nghĩ một lòng chịu chết.’’ Qúy Tinh vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch đã chạy ra ngoài.
“Long Thiên Việt, đệ nhất quyết muốn mang cô nương này theo ư?’’ Long Thiên Hạo chỉ vào Nam Cung Hi trong xe ngựa hỏi, Long Thiên Việt gật đầu một cái, hắn đã nói rất nhiều lần rồi, sao đại ca cứ hỏi như thế? “Vậy đệ hãy cố gắng đưa nàng theo sát, tránh xa Đại hoàng tử ra.’’ Long Thiên Hạo thở dài, hi vọng cô nương này không gặp phải Đại hoàng tử, nếu không thì toi rồi.
Lần này tiến cung không biết là phúc hay họa, vậy mà đệ đệ của hắn còn cố tình dẫn theo nữ nhân này. Đột nhiên hắn dùng ánh mắt tàn độc nhìn Nam Cung Hi chằm chằm, Nam Cung Hi cảm nhận được có ánh mắt muốn giết người đang nhìn mình. Chủ tướng muốn giết hắn à? Đây không phải là lý do để Long Thiên Hạo đồng ý cho Long Thiên Việt mang theo hắn đó chứ?
“Long tướng quân, hoàng thượng hạ lệnh cho chúng tôi chờ ngài ở đây, bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu.’’ Long Thiên Hạo vừa xuống xe, nghe xong đã cau mày, bữa tiệc nào? Không phải là nghị luận ư? “Tướng quân, xin mời!’’ Công công đưa tay mời hắn, Long Thiên Hạo và đoàn người phía sau cùng đi vào.
“Mạt tướng tham kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!’’ Long Thiên Hạo và Long Thiên Việt quỳ xuống cùng lúc rồi đồng thanh. Nam Cung Hi cũng quỳ xuống theo, hắn không biết là từ khi hắn bước vào, đã bị một người dõi theo. Tuyết Phi Văn nhìn nữ nhân bên cạnh Long Thiên Việt, Nam Cung Hi cũng biết có kẻ đang đảo mắt trên người mình nhưng bây giờ hắn không thể ngẩng đầu.
“Long tướng quân, mau đứng lên.’’ Tuyết Phi Ngang nói với hai người đang quỳ, lúc này Nam Cung Hi mới đứng lên theo bọn họ. Vừa đưa mắt nhìn, Tuyết Phi Văn đã phát hiện ra ánh mắt của Nam Cung Hi, lập tức ném một cái nhìn quyến rũ về phía hắn. Bị Long Thiên Hạo ở bên phát hiện, haizz! Là ý trời! Long Thiên Việt nắm chặt quyền, Đại hoàng tử…
“Người đâu, ban ngồi!’’ Tuyết Phi Ngang nói xong, Long Thiên Hạo và Long Thiên Việt tiến tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, còn Nam Cung Hi vẫn cúi đầu, kẻ bên kia là ai? Ánh mắt sao lại hèn hạ đến thế, hắn sợ hãi trong lòng.
“Long phó tướng, người bên cạnh ngươi là…’’ Hoàng thượng còn chưa kịp hỏi, thì Đại hoàng tử Tuyết Phi Văn đã hỏi trước. “Bẩm Đại hoàng tử, đây là thê tử của ta.’’ Hắn nói như thế, chính là hy vọng Đại hoàng tử sẽ không làm khó Hi Nhi. “Thật sao? Bản hoàng tử ta chưa từng nghe nói đấy.’’ Tuyết Phi Văn tỏ vẻ không tin.
Nam Cung Hi khẽ nguyền rủa, sao lại gặp phải Đại hoàng tử chứ, theo lời Tinh Nhi nói, trời sinh hắn đã háo sắc, phàm là nữ nhân xinh đẹp, hắn đếu sẽ không bỏ qua.
“Ngẩng đầu lên để bản hoàng tử nhìn một chút.’’ Tuyết Phi Văn vừa nói xong, Tuyết Phi Ngang lập tức nổi giận. Nhi tử này, cái gì cũng tốt, nhưng bản tính háo sắc thì không thể sửa được! Còn Nam Cung Hi vẫn cúi đầu, không chịu ngẩng lên.
“Văn Nhi! Nên biết ý mà dừng.’’ Tuyết Phi Ngang nhìn hắn chằm chằm, nhờ vậy Tuyết Phi Văn mới không tiếp tục dây dưa. Mọi người đều thở phào, phải biết rằng đội quân lợi hại nhất chính là của hai vị tướng quân Long gia, ngộ nhỡ đắc tội với họ, hậu quả không cần nói cũng biết.
“Ha ha, phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn vui đùa một chút.’’ Nói thì nói như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Nam Cung Hi, giống như đang nhìn con mồi vậy. Nữ nhân này, đẹp! Rất đẹp! Hắn nhất định phải có được Nam Cung Hi, tướng quân thì sao? Không phải đều quỳ lạy hành lễ với hắn sao.
“Long tướng quân, xin mời!’’ Tuyết Phi Ngang nâng rượu kính bọn họ, hai người lập tức đứng lên. “Tạ hoàng thượng!’’ Ba người mỗi người một tâm tư, hoàng thượng gọi họ đến không biết muốn làm gì. Nhìn những người ngồi ở đây, xem ra Tứ hoàng tử không biết, ngoại trừ hoàng thượng, chỉ còn lại Đại hoàng tử và Tam hoàng tử.
“Long tướng quân, nghe nói trong quân doanh của các ngươi, có một người biết làm ám khí rất lợi hại? Có thể để trẫm gặp một chút được không?’’ Ban đầu Tuyết Phi Ngang không để tâm chuyện này, nhưng mấy vị hoàng tử lần này rất kiêng kỵ, nên hắn rất tò mò. Huynh đệ Long gia nghe vậy, kể cả Nam Cung Hi cũng sững sờ, chẳng lẽ hoàng thượng cũng muốn chen chân vào?
“Hoàng thượng an tâm. Chúng thần thề sẽ trung thành với Tuyết Nguyệt quốc.’’ Long Thiên Hạo và Long Thiên Việt đồng thời quỳ xuống. Nhưng Tuyết Phi Ngang không hài lòng với lời thề của họ, bọn họ thề trung thành với Tuyết Nguyệt quốc mà không nói là trung thành với Tuyết Phi Ngang hắn. Chẳng lẽ vị trí của hắn còn không bằng lão Tứ? Hắn quyết không để cho bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến vị trí của hắn!
“Ha ha, tốt lắm! Chẳng qua trẫm vẫn rất tò mò về ám khí, có thể để trẫm xem được không?’’ Nếu lợi hại như thế, hắn sẽ lôi kéo người này. Như thế thì địa vị của hắn sẽ được đảm bảo, trong đám con trai của hắn, Tứ hoàng tử tương đối thông minh. Đừng tưởng rằng hắn không biết gì, còn muốn thuê sát thủ đi giết kẻ kia đấy. 
“Muôn tâu hoàng thượng, tạm thời ám khi còn chưa làm xong, đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo.’’ Long Thiên Hạo trả lời, sắc mặt của Tuyết Phi Ngang lạnh đi nửa phần, rốt cuộc lời này là thật hay giả hắn không nghe được. “Vậy thì… Hôm nào trẫm sẽ đến quân doanh của các ngươi xem thử.’’ Lời vừa dứt, mọi người đều sửng sốt, hoàng thượng muốn đích thân đến quân doanh? Đây chính là vinh dự lớn lao đó!
“Vâng!’’ Long Thiên Hạo trả lời, lúc này sắc mặt của Tuyết Phi Ngang mới dịu lại, Long Thiên Hạo biết nếu như hắn còn từ chối, nhất định hoàng thượng sẽ nổi giận! Chẳng qua nếu Tuyết Phi Ngang muốn trở về còn phải dựa vào họn họ, ý định này của hắn, Tuyết Phi Ngang không biết được.
“Long tướng quân, vài ngày nữa là sinh thần của trẫm, ngươi và Long phó tướng cứ lưu lại đã. Chỗ của Tứ hoàng tử ta sẽ thông báo.’’ Long Thiên Hạo và Long Thiên Việt nhìn nhau, không ngờ hoàng thượng lại có thể đề phòng bọn họ như vậy, nhưng lại ngại hoàng lệnh, bọn họ không thể phản đối.
“Vâng, tạ hoàng thượng long ân!’’ Hai người khấu đầu lần nữa, còn Tuyết Phi Văn hào hứng, hắn rất thích quyết định này của phụ hoàng. Bởi vì mỹ nhân kia tất nhiên sẽ ở lại, đến lúc đó còn không sợ không có cơ hội sao? Nam Cung Hi cũng không ngu ngốc, hắn biết hoàng thượng muốn giam lỏng bọn họ trá hình.
Chẳng qua cứ như vậy cũng tốt, vừa rồi hắn đã nghĩ qua, ban đầu vào cung để cứu người. Mà ánh mắt nóng rực của Đại hoàng tử, xem ra hắn lại phải hy sinh dùng mỹ nhân kế lần nữa. Tinh Nhi, lần này hắn trở về xem nàng tính sao?
“Hi Nhi, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.’’ Long Thiên Việt nói ở bên tai Nam Cung Hi, hắn đã sớm nhìn thấy bộ dạng háo sắc của Đại hoàng tử, sợ là ý muốn của hoàng thượng, lại rất hợp ý của Đại hoàng tử, chẳng qua hắn sẽ không để Đại hoàng tử thực hiện được mưu đồ. “Vâng!’’ Nam Cung Hi gật đầu phụ họa, nếu Đại hoàng tử không tìm đến hắn, hắn cũng phải tự đi tìm.
“Hắt xì!’’ Qúy Tinh đang nghiên cứu thuốc nổ hắt hơi một cái, là ai? Ai đang nhắc nàng? “Tinh Nhi, muội bị cảm trồi?’’ Lâm Nhược Tịch hỏi nàng, lúc Lâm Nhược Tịch đuổi theo thì đội ngũ của Long Thiên Hạo đã xuất phát được một lát rồi, bây giờ nàng ở cùng với Qúy Tinh.
“Không có, muội đoán Nam Cung Hi đang nhắc đến muội.’’ Người ta nói, một nhắc hai mắng ba nhớ, cái thứ tư chính là bị cả. Nàng khẳng định Nam Cung Hi đang nhắc đến nàng, chẳng lẽ gặp Đại hoàng tử rồi? Nghĩ như vậy, nàng không khỏi run một cái. “Còn nói không bị cảm, muội phát run rồi.’’ Lâm Nhược Tịch lên tiếng, “Thật sự không có, muội nghi ngờ Nam Cung Hi đã gặp phải Đại hoàng tử rồi.’’
“Hả?’’ Lâm Nhược Tịch há to miệng, nếu thực sự như thế thì. Nàng không kiềm được run rẩy, “Nhược Tịch, bên ngoài có tiếng xe ngựa, tỷ đi xem thử bọn họ có về hay không?’’ Lâm Nhược Tịch cũng nghe thấy, “Ừ!’’ Nói xong nàng lập tức đi ra ngoài, còn nói không biết, sợ là chính nàng cũng không biết mình đã để tâm đến Long Thiên Hạo nhiều thế nào.
“Cái gì? Tướng quân chưa trở về?’’ Đội trưởng của đám tiểu binh trở về, nhìn Lâm Nhược Tịch biết chắc là Qúy phó tướng bảo nàng đến hỏi. “Tướng quân ở lại hoàng cung, đúng rồi, có thể dẫn tôi đi gặp Qúy phó tướng không?’’ Binh lính mở miệng nói, tướng quân muốn hắn chuyển lời.
“Được thôi.’’ Lâm Nhược Tịch gật đầu, xem ra Tinh Nhi đã đoán đúng mọi chuyện, chẳng lẽ lành ít dữ nhiều? Sớm biết thế nàng đã đi tiễn hắn, Lâm Nhược Tịch thở dài, mang theo người nọ đi tới doanh trướng, nàng đi vào để binh sĩ kia đứng ngoài chờ.
“Tinh Nhi, quả nhiên muội đoán không sai, bọn họ bị giữ lại hoàng cung, đúng rồi, bên ngoài có binh sĩ đang tìm muội.’’ Qúy Tinh dừng công việc trong tay lại, cau mày. “Ừ! Như vậy cũng tốt, Nam Cung Hi sẽ có thời gian để cứu người.’’ Nói xong, nàng buông vật trong tay xuống rồi đi ra ngoài.
"Ngươi tìm ta?" Quý Tinh quan sát binh sĩ kia một chút, rất bình thường, “Qúy phó tướng, tướng quân muốn tôi nói với ngài. Hãy chuẩn bị sẵn sàng, vì hoàng thượng không nói rõ khi nào sẽ đến quân doanh, bệ hạ còn muốn xem ám khí của ngài.’’ Người kia nói xong, đứng yên tại chỗ.
Qúy Tinh vuốt cằm, tên hoàng đế này, nếu không muốn nhường ngôi vị hoàng đế, cần gì phải làm như vậy. Chẳng lẽ cố ý muốn huynh đệ bọn họ tương tàn sao? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, tên hoàng đế này…Xem ra bọn họ muốn nàng chuẩn bị sẵn sàng.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.’’ Người kia lui xuống, còn Qúy Tinh thì đứng đó như có điều gì suy nghĩ. "Tinh Nhi, hoàng thượng đến nhất định không phải là chuyện tốt.’’ Lâm Nhược Tịch mở miệng, Qúy Tinh biết, hơn nữa hoàng thượng đến vì nàng.
Bên kia, Long Thiên Việt căn dặn cẩn thận, “Hi Nhi, nàng phải cẩn thận một chút, thấy Đại hoàng tử phải tránh ngay biết không?’’ Đột nhiên hoàng thượng cho triệu bọn họ có việc, hơn nữa chỉ có hai huynh đệ bọn họ đi, rất dễ nhận ra phải để Nam Cung Hi lại.
“Tướng quân, thiếp biết rồi.’’ Nàng đầu đàu, ánh mắt Long Thiên Hạo nhìn hắn sắc như dao, nhưng không nói gì, “Đi thôi.’’  Hắn lên tiếng, lúc này Long Thiên Việt mới lưu luyến rời đi. Chẳng qua họ vừa đi không lâu, đã có một người không ngờ xuất hiện trước mặt của Nam Cung Hi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.