Hôm sau, Quý Tinh từ từ tỉnh lại, chỉ là làm sao đầu của nàng lại nặng như vậy? Nàng quay đầu muốn hỏi Nam Cung Hi, lại phát hiện ra bên cạnh trống không, nànglấy tay sờ vào chăn, lạnh? Chẳng lẽ hắn đã đi từ sớm rồi sao ?
"Thiếu phu nhân, không xong!" Tiểu Lục chạy vào, Quý Tinh vội vàng dùng chănđắp lên cơ thể mình, "Cái gì không xong? Không phải ta đang rất tốtsao?" Nghe được lời nàng nói..., tiểu Lục không có tâm trạng để nói đùavới nàng.
"Không phải đâu! Thiếu phu nhân, nô tỳ mới từ trênđường trở về, bên ngoài mọi người đang sôi nổi nghị luận, nói là. . .Nói là. . ." Tiểu Lục nhìn nàng, còn Quý Tinh lại nhìn tiểu Lục, "Ngươimau nói ra!." Nàng thúc giục, cứ thấp thỏm như vậy nàng cũng rất khổsở.
"Bọn họ đều nói thiếu gia đang ở Lệ Xuân Viện!" Nàng nóixong, Quý Tinh lập tức nhíu mày lại, cái tên này không phải là kỹ việnchứ? Chỉ là ngày hôm qua rõ ràng là hắn ở cùng một chỗ với nàng, thế nào lại đột nhiên trốn đến kỹ viện vậy? Chắc không phải là. . . Nàng vộivã đứng dậy, không để ý cơ thể mình đã bị tiểu Lục xem hết trơn mặc quần áo vào , ban đầu tiểu Lục hơi sửng sốt sau đó giúp nàng trang điểm mộttay.
"Thiếu phu nhân?" Tiểu Lục không hiểu nhìn người vừa đi tớicửa thì lập tức dừng lại, Quý Tinh liếc mắt nhìn giường đệm, "Đi, cầmtheo một bộ y phục cho thiếu gia." Mặc dù tiểu Lục không hiểu, nhưng vẫn lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ y phục đi theo phía sau nàng.
"Ơkìa! Tinh nhi, con muốn đi. . . Cái đó. . ." Thượng Quan Mân không biếtlàm sao để nói rõ, nhi tử này, mới sáng sớm đã để bà bay mất hồn vía khi phải nghe chuyện thế kia, rất tốt! Hắn chạy thế nào đã chạy đến kỹ viện rồi hả ? Hơn nữa nhìn bộ dạng của Tinh nhi, chẳng lẽ con trai của bàxảy ra việc gì?
"Thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Diệp Thiên đi tới,"Hi nhi đâu? Ta tới tìm hắn để luyện võ." Quý Tinh nhìn hắn không nóilời nào, đi ngang qua hắn tiểu Lục vội vàng đi theo, Thượng Quan Mâncũng lo lắng nhìn theo bóng lưng của Quý Tinh, không có ai chú ý đến vẻmặt của Diệp Thiên.
Lệ Xuân Viện, sau khi Nam Cung Hi tỉnh lạiphát hiện ra người ngủ bên cạnh là nữ nhân nào đó không quen biết, lửagiận bùng lên chắc hẳn không phải người nào cũng có thể khống chế, nàythì nổ bùng. Nữ nhân sợ hãi núp ở trong góc phòng mà má mì ở ngoài cửacũng lo lắng Nam Cung Hi sẽ đập bể nơi này của bà tới nơi, chẳng qua đợi mãi vẫn không thấy người nào lao ra, chẳng lẽ. . .
Nam Cung Hikhông đi ra ngoài bởi vì trên người hắn căn bản không có y phục, hắnquấn chăn quanh thân, hận thù nhìn chằm chằm nữ nhân trong góc, khôngphải là hắn ở cùng một chỗ với Tinh nhi ư? Tại sao không lý do lại đitới kỹ viện được, hay là tối hôm qua hắn lập tức. . . Không! Không thểnào! Nghĩ đến việc có thể hắn. . . hắn lập tức rùng mình.
QuýTinh mang theo tiểu Lục tứcgiận đùng đùng đi tới Lệ Xuân Viện, trênđường người ta đều nhao nhao né tránh, làm sao Nam Cung thiếu gia lại đi dạo kỹ viện chứ? Bọn họ không nghĩ ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Nam Cung phu nhân, cũng phải thay Nam Cung thiếu gia đổ mồ hôi lạnh.
"Cô nương, nơi này của chúng ta không tiếp đãi khách nữ." Quý Tinh vừa tớicửa lập tức bị người ta ngăn cản, "Ta tìm Nam Cung Hi." Nói xong lạimuốn đi vào, nhưng người giữ cửa tiếp tục ngăn cản nàng, Quý Tinh nhìnhọ, "Các ngươi nhất định phải cản ta đúng không?" Nàng dùng ánh mắt bénnhọn nhìn lướt qua mấy nữ nhân kia, làm bọn họ không tự chủ được mà rụtngười lại.
Thấy các nàng đã nhường bước, Quý Tinh đi vào ngay,đến khi họ có phản ứng lại thì vội vàng hô to, "Nam Cung phu nhân, người không thể xông vào." Giọng nói này rất lớn đến nỗi cả Lệ Xuân Viện aicũng có thể nghe được, huống chi là Nam Cung Hi đang ở trong phòng.
Cái gì? Vì sao Tinh nhi lại tới đây? Lần này làm sao có thể giải thích được ? Vội vã xoay người một vòng, không thèm chú ý đến hành động của nữnhân bên cạnh. Quý Tinh đi tới một cánh cửa đang đóng chặc, bởi vì mỗigian phòng đều có người tò mò thò đầu ra nhìn, chỉ có phòng ở giữa vẫnđang đóng, nàng đi tới trước cửa.
" Nam Cung thiếu gia, chàngthật lợi hại." Bên trong truyền ra giọng nói không thể chịu nổi, tiểuLục đỏ mặt đi theo sau lưng Quý Tinh, còn vẻ mặt Quý Tinh lại không tỏvẻ gì giơ chân lên, "Ầm" một tiếng, cửa bị đạp ra. . .