Tư An đóng cổng xong liền kêu Cố Ngôn đem đồ vào bên trong, bản thân đi vào bếp lấy một nắm gạo cho đám gà bên ngoài, đám gà thấy hai người trở về liền kêu mấy tiếng lại tiếp tục đào đất tìm thức ăn, thấy Tư An đem gạo ra liền chạy tới tranh nhau.
Lúc nãy Tư An không đi vào chợ gia súc nên không mua gà, bởi vì hôm nay bọn họ mua không ít, không thể mua một lần quá nhiều đồ, chỉ có thể chia từng đợt ra mà mua, xe bò của Tuyên thị không lớn, ba người ngồi đã gần hết chỗ, để thêm hai sọt đồ đã thấy chật, nếu không Tư An còn tính mua thêm hơn một chục con gà đem về thả trong sân, còn vải, bông để may xiêm y với chăn đệm mới, xiêm y của hai người nếu không phai màu thì cũng vá chỗ này, đắp vải lên may chỗ khác, căn bản không có bộ nào nguyên vẹn.
Giày cũng phải làm mấy đôi mới, tuy là mới đầu mùa hạ, việc may xiêm y mùa đông không cần quá gấp nhưng Tư An chính là sợ vì bận mà quên mất chuyện này, nên vài ngày nữa lên huyện mua vài kiện vải, bông để thuê người may y phục cho hai người.
Tư An không tính tự may nhưng cũng không có ý may đo trên huyện phí trả cho nhân công rất đắt, Tư An dựa theo trí nhớ nguyên thân mà nhớ đến trong thôn có một người chuyên may y phục, những người trong thôn muốn may y phục đều tìm đến bà chỉ cần trả mấy văn tiền là được, phí rẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000841/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.