Chiêu này bà dùng mười lần đều có hiệu quá hết mười.
Cố lão gia không nhịn nổi nữa liền xoa mi tâm, nói:" Được, ngươi muốn giải trừ thì giải trừ, ngày kia ta cùng ngươi đi đến lí chính."
Cố lão gia nói xong, cơm cũng không thèm ăn mà đi ra bên ngoài.
Trước giờ ông vẫn luôn đối xử thiên vị với Cố Ngôn, ông vô dụng không thể bảo vệ cho đứa con lớn này, chi bằng để hắn tự do đi, sau này hai nhà không liên can đến nhau, Tiền thị cũng không thể đến cửa nhà Cố Ngôn nháo.
Buổi tối Tư An lấy thịt buổi sáng còn dư, đem bỏ vào chậu cho thêm muối vào mà xoa đều cho thấm từng mặt mới đem đi chiên, Cố Ngôn vừa tắm xong ngồi xổm ở bên ngoài sân, nghe mùi thơm bay từ phòng bếp ra liền nuốt một ngụm nước bọt.
Thê tử làm thức ăn quá thơm, hắn có chút đói bụng rồi.
Buổi tối Tư An làm thịt chiên, xào dưa chuột, canh là canh rau lúc chiều Tuyên thị mới đem qua cho bọn họ một ít rau.
Tư An lúc ăn xong còn đem một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh lu nước đợi Cố Ngôn rửa bát, trong tay còn cầm một cây quạt hương bồ mà quạt.
Buổi tối trời oi bức, muỗi ở đây cũng nhiều lắm, quơ tay một cái có khi bắt được một nắm muỗi.
Ở thời này tất nhiên không có phương pháp phòng chống muỗi, cũng không có thuốc xịt, nên buổi tối các nông hộ đóng cửa rất sớm, ăn cơm sớm, đóng cửa sớm, bởi vì buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000831/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.