Tư An:" Lần này ta không bán công thức, một bình mứt sơn tra hai lượng." 
Chưởng quầy Lưu:" Hai lượng? Như vậy chẳng phải có chút đắt sao, dù sao tửu lầu của ta đa số đều là những người tầm trung, ta mua chỗ ngươi hai lượng, vậy khi trở về chẳng phải đắt càng thêm đắt?" 
Tư An nhấp một ngụm trà:" Như ngài nói thứ này hiếm lạ, thức ăn hiếm lạ ai lại không đồng ý bỏ tiền ra để mua? Trước tiên ngài cứ để năm mươi người xếp hàng đến dùng thử miễn phí mứt sơn tra, ăn ngon bọn họ sẽ mua, danh tiếng mứt sơn tra cũng sẽ đi xa." 
Chưởng quầy cảm thấy Tư An nói cũng có lý, nhưng vẫn còn hơi do dự:" Ngươi chỉ bán mứt sơn tra cho tửu lầu của ta?" 
Tư An:" Ta không bán công thức nhưng vẫn sẽ làm thư khế chỉ đảm bảo bán cho tửu lầu của ngài." 
Chưởng quầy Lưu tuy có chút do dự nhưng vẫn đồng ý, ông viết một tờ thư khế để Tư An điểm dấu vào. 
Chưởng quầy Lưu:" Ngươi chỉ có bao nhiêu đây?" 
Tư An:" Hiện tại là mùa nóng, mứt sơn tra khó bảo quản, ta chỉ làm một bình như vậy để đảm bảo chất lượng." 
Tư An nhấp một ngụm trà liền nói tiếp:" Mứt sơn tra phải bảo quản ở nơi không quá lạnh cũng không quá nóng, hạn dùng có thể hơn nữa tháng." 
- Không quá lạnh cũng không quá nóng? 
- Đúng vậy, ngài có hầm trữ đông cứ đặt nó bên dưới hầm trữ đông, nếu không chứ đặt nơi ánh nắng không chiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000817/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.