Tiểu Bảo có không ít lần ngồi nghe Lưu Tốn đọc tiểu thuyết cho nhóc nghe, đều là về chuyện tình cảm, bên trong đó nữ nhân chẳng phải rất trắng hay sao? Làn da còn mịn màng một vết muỗi đốt cũng không có.
Nam nhân cũng rất trắng, chính là công tử nhà thế gia.
Tiểu Bảo nói lời này, Ân Ân liền đưa mắt nhìn Lưu Tốn, y nhận được ánh mắt từ tức phụ liền rụt cổ ngoan ngoãn mà ăn cơm.
Hay lắm.
Bắt y đọc cho nghe xong liền khai? Ngày mai để xem y xử lí nhóc thế nào.
Lí chính lại không cảm thấy có việc gì, còn cười ha hả hai câu.
Thê tử lí chính đem một đĩa rau đặt lên bàn:" Các ngươi mau ăn đi, đợi thêm mấy đợt hoa nữa chúng ta sẽ gom bạc trả cho nhà Tư An, ngày mai Tiểu Bảo đem há cảo ta làm đến cho Tư An đi."
Tiểu Bảo đối với chuyện này không phản đối còn nhiệt tình đồng ý.
Buổi tối Liêu Thần nằm trên tảng đó nhìn mặt hồ gợn sóng tay liền ngứa ngáy, buổi chiều tuy đã ăn rồi nhưng hiện tại y đã có chút đói.
Liêu Thần bẻ một nhánh cây, mài vào tảng đá để thành mũi nhọn mà làm thanh giáo, quần cũng xoắn lên đến đùi, giày rơm cũng không mang vào mà bước xuống nước.
Liêu Thần trước giờ không có tài năng bắt cá, gần nửa canh giờ cũng chỉ bắt được hai con, những con khác chưa đợi y tiếp cận đã chạy mất.
Liêu Thần dằn vặt nửa canh giờ đói càng đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000791/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.