Tư An vừa tắm vào, trèo lên giường nhìn xấp giấy tuyên, không biết cảm giác bất an từ đâu đột nhiên xông lên đại não.
Tư An hơi rùng mình.
Cô đốt đèn dầu lên, nhìn từng tờ giấy tuyên mình viết, còn so sánh từng cái được một lúc không biết Tư An nghĩ đến thứ gì liền đặt giấy tuyên xuống, xỏ giày rơm vào đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Bên ngoài Cố Ngôn vẫn đứng bên cạnh xe bò, Liêu Thần nhịn rồi nhịn cuối cùng không nhịn được liền lên tiếng.
- Tướng quân, ngài thật sự không cãi nhau với phu nhân?
Cố Ngôn:" Hiện tại không có, sau này cũng không có."
Liêu Thần không biết nghĩ tới thứ gì liền ngồi xổm xuống bên cạnh:" Ngài thật sự không trở về quân doanh? Không có ngài sẽ không thể xoay chuyển thế cục, lão tam ở lại cũng chỉ trấn an mọi người, về lâu về dài sẽ không còn tác dụng."
Cố Ngôn không biết nghĩ tới thứ gì liền xoa mi tâm:" Hoàng thượng có lệnh triệu kiến ta trở về chính là xử lí sơn tặc, ngươi buổi tối điều tra giúp ta một chút, xử lí xong việc này ta sẽ trở về."
Lời này vừa dứt Cố Ngôn liền thấy có bóng đen phía sau cánh cửa, lúc nãy cửa vẫn còn đang mở nhưng hiện tại đã đóng lại, tiếng động rất nhẹ, Liêu Thần cũng không nhận ra.
Cố Ngôn:" Ngươi mau đi điều tra, hiện tại tình hình cấp bách."
Cố Ngôn nói xong liền quay người trở vào nhà, thuận tay mà đóng cửa lại.
Tư An lúc nãy muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000787/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.