Hinh Nhi nhìn thấy Tư An cũng theo ra, mày liền cau chặt nhưng lặp tức giãn ra, trên môi còn treo nụ cười, như bộ dáng lúc nãy trên xe ngựa không phải là y, bộ dáng hiện tại rất vô tội như chỉ đơn thuần tìm đến có việc mà thôi.
Hinh Nhi tiến lên phía trước gọi một tiếng Tư An tỷ tỷ, còn bẽn lẽn đánh mắt qua Cố Ngôn rồi mới ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn đem hộp gỗ đưa cho Lão Tống, ông do dự mà nhìn Tư An, cô gật đầu, ông mới đưa tay nhận lấy.
Hinh Nhi:" Đây là lần đầu tiên ta làm bánh, ta nghe hoàng thượng nói đại tướng quân hảo ngọt, nên đặc biệt tự làm đem đến."
Tư An nhìn Cố Ngôn.
Cố Ngôn không bày ra biểu cảm gì, giọng nhẹ như không mà nói hai từ đa tạ, nhưng không để Hinh Nhi vui mừng, hắn liền nói tiếp.
- Ta không hảo ngọt, bánh này ngươi nên mang về đi thôi.
Hoàng thượng không nói đến việc Cố Ngôn có hảo ngọt hay không mà chính là Hinh Nhi lấy hoàng thượng ra làm lá chắn, để Tư An biết hôn sự bọn họ là do hoàng thượng sắp xếp từ trước, còn sắp hạ chỉ ban hôn cho bọn họ.
Rõ ràng lúc nãy Cố Ngôn ăn không ít bánh ngọt, Tư An đặt bánh vào đĩa hắn, hắn đều ăn sạch đến một vụn bánh cũng không rơi ra, như vậy mà thật sự không hảo ngọt? Hay Cố Ngôn chỉ lấy cớ này để từ chối y.
Người ngoài nhìn vào cũng có thể nhìn ra Hinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000736/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.