Tiền thị đúng thật là có chút động lòng, nhìn số bạc trước mặt thêm lời lúc nãy của Hinh Nhi sẽ giúp Cố Khiêm, bà nghĩ một lúc liền đưa tay nhận lấy số bạc nha hoàn đưa, còn niềm nở mời người vào bên trong.
Hinh Nhi nhìn sân nhà chất đồ lung tung liền từ chối, nói bản thân có việc không thể ở lại quá lâu, khi nào Cố Ngôn trở về cứ đến bến thuyền tìm một người tên là Tiểu Điếu đưa tin cho y là được.
Tiền thị còn vui vẻ nói mấy câu, để Hinh Nhi có thể an tâm, còn nói việc này cứ để bà lo liệu, dù sao bà cũng là nương thân sinh của hắn, Cố Ngôn trước giờ dễ mềm lòng, chỉ cần bà tới nói mấy câu là được.
Hinh Nhi không nói lời nào, quay người lên xe ngựa, đám hài tử thấy xe ngựa di chuyển ra khỏi thôn, liền không có chuyện gì để xem nữa mà chạy về nhà, chuyện lúc nãy cũng đem đi nói với nương.
Tư An bên kia mỗi ngày đều vào cung, Khắc Ninh xem Tư An như tỷ muội, chuyện đặc sắc trong cung đều kể với cô, Tư An nghe đến say mê, đến gần chiều mới trở về, Cố Ngôn với Tô Hoằng Ái Tân hai người đều không được thê tử để ý tới liền không vui, nhưng Tô Hoằng Ái Tân là vua của một nước, cho dù có không vui cũng không thể nói ra, nếu không người khác sẽ nghĩ ông ấu trĩ.
Cố Ngôn với Tư An chỉ ở lại thêm ba ngày liền phải trở về, ở nhà có không ít việc phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000729/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.