Chương trước
Chương sau
Bế tắc
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Hôm đó, sau giờ ngọ, Bùi Dật Phàm lại tránh ở Hàn Nguyệt uyển không chịu ra , hắn tự giam mình ở trong thư phòng "tính toán sổ sách" suốt, ngay cả bữa tối cũng không dùng. Đêm khuya, Viện Viện từ phòng ngủ lầu hai leo cửa sổ đi xuống thăm, thấy hắn cô tịch đứng lặng ở trong bóng đêm, lặng lẽ thở dài một tiếng. Viện Viện có điểm bất đắc dĩ quay người, dựa vào bệ cửa sổ trầm ngâm. Người này lại ở đây tự trách! Nàng nghĩ, nàng cùng lắm cũng chỉ không cẩn thận nói sai một câu mà thôi! Hắn đã lại chui vào vỏ không chịu chui ra, nàng không phải cố ý, nàng bình thường nói chuyện đều như thế!
Vẫn tưởng rằng để hắn buồn bực chốc lát là có thể bình thường, chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, nhưng nhìn tình hình này, hắn rõ ràng là không tức giận, có thể phân nửa đều là chỉ do "tự ti linh tinh" nhàm chán.
Được rồi! Ai bảo nàng đau lòng vậy? Mượn mứt quả đi gạt hắn thôi!
Đêm càng sâu, Bùi Dật Phàm nặng nề trở lại thư phòng mệt mỏi ngồi xuống, vô ý thức cầm lấy sách vở, nhìn như không nhìn hơn nữa ngày, ngay cả Viện Viện lẳng lặng tiến vào cũng chưa phát giác. Cho nên, khi Viện Viện lặng lẽ nương theo phía sau, vô cùng thân thiết ôm lấy cổ của hắn, hắn không khỏi kinh hãi.
"Ách! Viện Viện, là nàng."
"Dật Phàm tướng công, chàng..." Viện Viện cọ má mình vào vết sẹo xấu xí của hắn."Chàng không có về cho ta ôm, người ta không quen!"
Bùi Dật Phàm bất an ho nhẹ hai tiếng "Nàng...có thể ôm gối đầu!"
"Không thích!" Viện Viện oán giận "Ôm một chút cũng không đã, ta thích đủ lớn, đủ cứng rắn, sờ lại mềm mại, như vậy ôm mới thoải mái!"
Nàng đang nói cái gì vậy?
Bùi Dật Phàm không tự giác cúi xuống, bắt đầu nguyền rủa chính mình "kìm lòng không được" phản ứng đến. Hắn nghĩ muốn buông ra, nàng lại ôm càng chặt hơn, thậm chí ở tai hắn liếm hôn, khiến hắn nổi lên dục hỏa.
Hắn không rõ nàng muốn làm cái gì, chỉ có thể nắm chặt hai đấm, cắn chặt hàm răng, một chút lại một chút hít thật sâu.
"Viện Viện, nàng...có...có chuyện gì không?"
Viện Viện chỉ hừ nhẹ, vẫn cố gắng gặm cắn tai hắn, cố gắng thổi lên ngọn lửa trong hắn.
Bùi Dật Phàm cắn răng một cái, chợt bắt lấy cánh tay của nàng muốn ngăn nàng, lại không dự đoán được nàng nhẹ nhàng cắn tai hắn hai cái, hắn liền toàn thân vô lực buông hai tay.
"Nàng rốt cuộc... muốn làm cái gì?" Hắn rên rỉ hỏi.
Viện Viện làm không nghe thấy, ngược lại càng liều mình muốn đem lửa cháy to hơn: hỏa hoạn, hai cánh tay như hai con rắn ở trước ngực hắn dao động, giống như cây đuốc kéo nhiệt tình dụ dỗ hắn rục rịch thú tính, càng có xu thế đi xuống tiến công, mà hắn lại hoàn toàn vô lực ngăn cản, chỉ có thể nhắm mắt lại, bất lực thở dốc rên rỉ.
"Chết tiệt, đây là nàng tự tìm!"
Liền giống như đên tân hôn, Bùi Dật Phàm rốt cục kiềm chế không được gầm nhẹ một tiếng, lập tức nhảy dựng lên bắt lấy tiểu thê tử, ném lên nhuyễn tháp (1),rồi sau đó để cho mình dục hỏa khó nhịn bao trùm thân mình lên.
(1) Nhuyễn tháp: giường mềm
Viện Viện toàn tâm hoan nghênh Bùi Dật Phàm như cuồng phong mưa rào tàn sát bừa bãi, thỏa mãn phối hợp, tham lam yêu cầu. Nàng biết giờ phút này phu quân đã bị tình cảm mãnh liệt che đầu, căn bản không thể lo lắng đến cái khác, mà chờ hắn phát tiết xong nhất định sẽ lại ảo não không thôi.
Là nam nhân thì chỉ có thời điểm này đầu óc mới mù mịt, nàng chỉ cần nhẹ nhàng nói bên tai, cho dù muốn lấy mạng hắn, hắn cũng sẽ mơ mơ màng màng lấy hai tay kính dâng.
Hồi lâu sau...
Viện Viện ghé vào trước ngực Bùi Dật Phàm, hai tay ôm lấy Bùi Dật Phàm.
"Dật Phàm tướng công."
"Ừm?"
"Chàng giận ta sao?"
Bùi Dật Phàm than nhẹ "Không có."
"Vậy chàng vì sao lại không để ý ta?" Viện Viện ai oán lên án.
"Ta không có không để ý tới nàng."
"Có!" Viện Viện nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tràn ngập không vui "Chàng không cười cho ta xem."
Bùi Dật Phàm lập tức "cười" cho nàng xem.
Viện Viện lập tức kháng nghị "Đó không phải cười! So với khóc còn khó coi hơn."
Bùi Dật Phàm yên lặng thu hồi nụ cười khổ.
Viện Viện chăm chú nhìn hắn một lúc "Dật Phàm tướng công, nếu chàng thật sự không thích ta đi trả thù các nàng, ta không đi là được, được không?" Viện Viện vẻ mặt lấy lòng tươi cười.
Bùi Dật Phàm thở dài "Sao cũng được, nàng vui là tốt rồi."
Viện Viện nhíu mày, vẻ mặt giãn ra tiếp tục "phấn đấu" "Cái đó...chàng không thích ta bị thương, về sau ta nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không bị thương nữa, như vậy được không?"
Bùi Dật Phàm vẫn là thở dài "Sao cũng được, nàng vui là tốt rồi."
Tươi cười lại tắt, Viện Viện nhìn hắn một lúc lâu, lại mở miệng "Ta đã biết, chàng không thích ra phủ đúng không? Được thôi! Về sau ta cũng sẽ không miễn cưỡng chàng ra phủ."
Bùi Dật Phàm vẫn thở dài "Sao cũng được, nàng vui là tốt rồi."
Nụ cười trên mặt Viện Viện cứng đờ, hai tròng mắt đột nhiên nhíu lại, chậm rãi nhếch mày "Chàng thích tránh ở Hàn Nguyệt uyển không ra?" Ngữ khí của nàng thật sự không giống lấy lòng hoặc làm nũng, ngược lại như là uy hiếp cảnh cáo "Được rồi! Cái đó cũng tùy chàng!"
Tốt nhất là hắn hiểu được đạo lý quá tam ba bận, còn nữa, tính tình của nàng luôn không tốt, kiên nhẫn của nàng cũng chỉ có một chút, lời nói hay của nàng cũng chỉ được vài câu, tốt nhất hắn nên hiểu được! Quan trọng nhất là, hắn nhất định phải hiểu được sắc mặt của nàng hiện tại thể hiện ý tứ gì!
Nhưng thật bất hạnh, Bùi Dật Phàm giờ phút này quyết định dùng con mắt dấu dưới miếng bịt nhìn nàng, cho nên hắn vẫn thở dài "Sao cũng được, nàng vui là tốt rồi."
Viện Viện vừa nghe, hai tròng mắt đột nhiên mở to, chợt trở mình một cái rõ ràng.
Nàng lại nhanh bị hắn "phun đại khí" thổi chạy, nàng phát hiện hắn căn bản không có chú ý nghe nàng đang nói cái gì, chẳng qua là nàng nói hai câu, liền "đến phiên" hắn nói hai câu mà thôi, nghĩ lại, cho dù nàng hỏi hắn muốn cởi sạch quần áo chạy khoe thân khắp thành Dương Châu không, chỉ sợ hắn cũng sẽ nói hai câu kia, ngay cả giọng điệu cũng không sai chút nào.
Rốt cuộc là tên hỗn đản nào nói nam nhân dễ bị lừa cào lúc này nhất? Viện Viện nhịn không được nói thầm, cho dù thế nào nàng cũng phải đem kẻ đó quẳng vào trong hố phân một ngày một đêm mới thôi!
Một hồi lâu sau, nàng than thở nhìn hắn liếc mắt một cái, rồi sau đó một lần nữa ổn định tinh thần, dùng nỗ lực cuối cùng, cải tử hoàn sinh.
"Dật Phàm tướng công, chàng không cần không vui như vậy, ta cam đoan về sau ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chàng bảo ta làm cái gì, ta làm cái đó, chàng bảo ta không làm gì, ta tuyệt đối không làm, như vậy được không?"
Cuối cùng thì, Bùi Dật Phàm cũng tập trung chú ý lên mặt nàng, vấn đề là nhìn nửa ngày, hắn vẫn hít một hơi thật sâu, rồi sau đó nói "Không, Viện Viện, nàng thích làm như thế nào thì làm như thế, không cần băn khoăn về ta, ta..."
Hắn còn chưa nói hết, đôi mắt nhanh chóng nhắm lại, che dấu chua sót cùng bi ai trong đáy mắt.
Nhưng động tác của hắn không đủ nhanh, để cho Viện Viện nhìn thấy, trong lòng nàng từ không kiên nhẫn phút chốc chuyển sang đau lòng, nàng hối hận ôm chặt hắn, cái miệng nhỏ nhắn khôn g ngừng nói xin lỗi.
"Thực xin lỗi! Dật Phàm tướng công, lúc đó ta không phải cố ý nói như vậy! Người ta chỉ không thích chàng nổi giận với người ta thôi! Thực xin lỗi! Chàng đại nhân đại lượng, không cần giận ta!"
Bùi Dật Phàm từ từ mở mắt ra, không có giận, không có bất mãn, rất bình tĩnh nhìn nàng "Không, nàng không nói sai, ta không có tư cách quản nàng là sự thật, ta chỉ là vẫn không chịu đi đối mặt, chính là, nó vẫn là không thay đổi, nàng chỉ nhắc nhở ta mà thôi."
"Dật Phàm tướng công, ta không phải..."
Hắn giơ tay lên che lại miệng của nàng, dịu dàng cười cười "Đúng vậy, ta nên nói mới phải, ta rất ích kỷ, chỉ lo đến tâm tình của mình, mà đã quên cảm nhận của nàng. Yên tâm, ta sẽ giống trước kia, nàng hy vọng ta thế nào, ta sẽ sống thật vui vẻ cùng nàng, ta hy vọng, ít nhất trong trí nhớ của nàng, có tháng ngày hạnh phúc này của chúng ta, như vậy ta cũng rất thỏa mãn ."
Thần sắc của hắn bình tĩnh ôn nhu lạ thường, nhưng, nàng biết hắn dằn vặt vẫn không thể tiêu tan, xem ra, chỉ có thể buông tay.
Nghĩ đến điều này, Viện Viện đột nhiên từ trên người hắn trở mình đến bên cạnh, tiện đà nắm lấy tay hắn đặt ở trên bụng nàng "Chàng không vui, ta cũng sẽ không vui; mà ta không vui, bảo bối cũng sẽ không vui!" Hai tròng mắt nàng nhìn chằm chằm mặt của hắn, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn "Chàng không hy vọng, con chúng ta sinh ra mặt sẽ giống quả mướp đắng đúng không?
Bùi Dật Phàm mờ mịt nhìn chằm chằm nàng sau một lúc lâu, lúc sau mới đột nhiên hiểu ý Viện Viện rốt cuộc muốn nói gì, vẻ mặt hắn hoang mang bỗng dưng chuyển sang khiếp sợ, ngọn lửa vui mừng như điên ở hắn đáy mắt nhanh chóng được châm lên, mặt hắn trở nên sáng lạn.
Hắn giương miệng hơn nữa ngày mới thốt ra một tiếng, "Nàng...nàng..."
Hắc hắc! Chỉ biết chiêu này tuyệt đối hữu dụng!
Viện Viện đắc chí liên tục vuốt cằm, đụng cằn vào ngực hắn vài cái, nhưng song phương đều không có cảm giác gì.
“Đúng vậy! Dật Phàm tướng công, chàng đã làm cha rồi!"
Bùi Dật Phàm hít sâu một hơi, con mắt đột nhiên khép lại, kích động không nói lên lời .
Đột nhiên biết được con giúp mình một tay, bắt giữ chủ tướng đối phương, ở trong lãnh địa đối phương chiếm lĩnh cứ điểm trọng yếu, Bùi Dật Phàm lập tức có phản ứng bình thường của người sắp làm cha! Đắc ý mừng như điên.
Giờ phút này, cái gì mà tự ti, chua sót đều bị ném tới lên chín tầng mây rồi, bình tĩnh cũng bị giẫm đến nát vụn, lúc này đây, chuyện gì cũng không thể khiến hắn vui vẻ hơn chuyện này!
Quan trọng là, hắn rốt cục cũng tìm được một cái lý do có thể ích kỷ đem nàng buộc ở bên cạnh hắn —— đứa nhỏ cần cha, cũng cần mẹ.
Lấy bảo bối trong bụng, Viện Viện dễ dàng đánh thắng một hồi, nhưng không biết đây lại là nguyên nhân khiến nàng chịu khổ, vừa nhìn thấy đuôi lông mày Bùi Dật Phàm nhếch lên, liền bắt đầu lải nhải
"Cho nên nói! Về sau! Chàng phải vui vẻ một chút, chàng vui vẻ, ta cũng vui vẻ; ta vui vẻ, bảo bối mới có thể cười tủm tỉm, hiểu chưa? Đừng nghĩ chuyện méo mó gì! Nếu đã gả cho chàng, thì phải ở cùng chàng, ai cũng đừng nghĩ tới việc khiến ta rời xa chàng, hiểu không? Còn có! Có lẽ ta là mãnh liệt, nhưng ta sẽ nghe lời chàng nói, chỉ cần chàng..."
Viện Viện nói ba hoa chích choè, nước miếng phun loạn, lại không chú ý khi nàng đang nói hăng say, sắc mặt Bùi Dật Phàm lại dần thay đổi, từ vui vẻ vô cùng đến bình tĩnh, lại đã nhíu mày trầm tư, đến mất hứng, rồi sau đó là nổi giận.
"...Chờ tỉnh táo lại, ta tự nhiên sẽ tận lực..."
Viện Viện vẫn là không nhìn thấy hắn "biến sắc mặt ", hãy còn cao hứng nói, không dự đoán được bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ vang lên, lập tức cắt đứt lời nàng.
"Nàng có đứa nhỏ, thế mà còn dám đi làm loại chuyện này?" Bùi Dật Phàm phẫn nộ cầm lấy...ách, nhẹ nhàng cầm lấy cái tay bị băng bó của nàng "Lại lấy tính mạng bản thân cùng đứa nhỏ đi trêu đùa? Nếu có chuyện xảy ra ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Biểu tình đắc ý của Viện Viện nhất thời cứng lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, sững sờ nhìn phu quân đang nổi giận, đột nhiên phát hiện mình làm một chuyện thực ngu xuẩn.
Ha hả! Nàng thật sự là vui quá hóa buồn!
"A...này...ha ha! Chàng bình tĩnh một chút, Dật Phàm tướng công, cái đó...hãy nghe ta giải thích..." Viện Viện vôi cười hòa, nhanh chóng phát động các tế bào gian trá trong đầu, vọng tưởng phản công, chuyển bại thành thắng, cho dù hi vọng xa vời, ít nhất, cũng muốn kéo dài cuộc chiến.
"Là thế này, ta đâu... A!"
Cái gì mà không cần bị thương, cái gì nói xạo cũng không công dụng, Bùi Dật Phàm nhanh chóng đứng dậy, cầm quần áo muốn thay Viện Viện mặc vào.
Viện Viện vội tiếp nhận tự mình động thủ, mắt lé dò xét phu quân rất nhanh mặc đồ, thật cẩn thận hỏi
"Dật Phàm tướng công, chàng...lại nổi giận rồi?"
Bùi Dật Phàm liếc nàng một cái "Thực sự tức giận, vô cùng tức giận, vạn phần tức giận, tức giận thật sự!"
Nga! Hiểu, tức càng thêm tức, ý tứ chính là nàng lần này không thể thoát!
Viện Viện chậm chạp mặc lại quần áo, cố gắng nghĩ mình còn cách gì có thể dùng, đưa tay chịu trói luôn luôn không phải tác phong của nàng, phấn đấu không ngừng mới là quan niệm của nàng.
Nhưng mà...
"Từ hôm nay trở đi, nàng không được xuất môn!"
Gì?! Không được xuất môn?! Viện Viện nhất thời há hốc mồm, váy rớt một nửa.
"Ta biết nàng sẽ không nghe ta, cho nên, ta sẽ nói với mẹ một tiếng, để cho nàng..."
Cái này nàng chết!
"...Ta nghĩ, mẹ có thể bảo chúng ta ở trong nhà, đến lúc đó..."
Dật Phàm tướng công, chàng không phải thích ta sao? Vì sao lạiì ngược đãi ta như vậy? Ô ô ô...
"...Về sau liền giao cho nương, dù sao cái gì nên chú ý ta cũng không rõ ràng lắm, cho nên..."
Cái yếm lệch sang một bên, tay nhỏ bé mờ mịt cầm lấy cái váy còn đang kéo dở, đai lưng tinh xảo một đầu cầm ở tay kia, một đầu rơi trên mặt đất, hai vai suy sụp không thể suy sụp hơn... Viện Viện ngây ngốc nhìn, rất giống một pho tượng hoàn toàn thất bại, bên tai còn truyền đến các loại "phép nghiêm hình nặng" làm cho người của nàng càng thấp xuống.
"...Tuy rằng ta là nam nhân, không hiểu lắm, nhưng ta còn biết nữ nhân có thai có rất nhiều cấm kỵ..."
Bùi Dật Phàm sớm mặc xong quần áo, thói quen tính bắt đầu bước đi, trầm ngâm thì thào "tự nói ", Viện Viện tóc tai bù xù vô ý thức đi theo hắn.
"...Không được chạy, không được nhảy, không được bay, không được ăn bậy, không được..."
Ách...nếu nàng một cước đá hắn ra phủ, không biết cha, mẹ có mất hứng hay không?
"...Thời tiết lạnh, mặc nhiều thêm một chút, nàng phải mặc thêm chút đồ..."
Hoặc là đem cái miệng của hắn khâu lại? Dù sao hắn đã mất một con mắt, gãy một chân, hẳn là sẽ không để ý không thể há miệng đúng không?
"...Ngủ sớm nghỉ ngơi nhiều, không cần phải chỉnh người..."
Trời ạ! Giết nàng đi!
Viện Viện không muốn quấy rầy phu quân độc thoại, lén lút hít một hơi, thật sự khiến người khác không thể nhận ra nàng chính là nữ nhân điêu ngoa, tại sao lại thua một kẻ mắt mù chân thọt như vậy?
Nhiễm Hào là một người sang sảng nhiệt tình, làm người ta thán phục, tự chặt đứt cánh tay phải không nói, còn thật vui vẻ vung mạnh cánh tay cụt, chặn châm độc khiến đối phương không thể ám toán thành công, sau đó về nhà liều mình luyện kiếm tay trái, làm cho mình trở nên lợi hại hơn, rồi sau đó lại đi tìm đối phương, cũng dỡ xuống cánh tay phải của đối phương.
Cái này gọi là ăn miếng trả miếng!
Nhiễm Siêu trời sinh có năng lực truy tìm, cho dù là kẻ nào hay vật gì, đều chạy không khỏi "cái mũi" của hắn, chỉ cần bị hắn theo dõi, vẫn nên tự đầu hàng để sảng khoái chút, dù sao nhiều lần trải qua trăm cay van đắng để trốn tránh, chung quy vẫn nằm ở trong tay hắn.
Liếc mắt nhìn lại một cái, hai huynh đệ thực giống nhau, chẳng qua một người cường tráng, một người nhỏ gầy thôi, nhưng, điểm chung là, bọn họ bình thường cùng các huynh đệ tỷ muội khác, đều đối Viện Viện này vừa yêu là vừa tức, lại đau, lại yêu, không có cách với nàng.
Giờ phút này, là hai huynh đệ đáp ứng "tuyên chiếu" của ái muội, đuổi tới Dương Châu đảm đương giúp đỡ mấy ngày, Viện Viện mới vừa mang theo hai vị ca ca đến thư phòng gặp qua phu quân, sau đó xị mặt, thở phì phì vọt tới trong vườn hờn dỗi, theo sau là hai huynh đệ, buồn cười dò xét liếc mắt một cái, Nhiễm Hào tiến lên từng bước, thật cẩn thận vỗ vỗ đầu vai của nàng.
"Làm sao vậy, ái muội?"
Người có kinh nghiệm cũng biết, khi Nhiễm Viện Viện nàng khó chịu, tốt nhất là cách xa một dặm, để an toàn, khỏi bị vạ lây.
Nhưng giờ phút này, cho dù trong lòng vui vẻ vô cùng, thầm nghĩ trời xanh rốt cục mở rộng tầm mắt, "tiểu yêu" vô pháp vô thiên này rốt cục đụng phải khắc tinh, đáng đời ác hữu ác báo! Nhưng hai huynh đệ Nhiễm thị vẫn không thể không đem mặt nạ huynh trưởng hiền lành đội lên, miễn cho có người nói bọn họ vô tình, tuy rằng bọn họ đúng là... Hắc hắc!
Không thể thông cảm với nàng.
"Làm sao vậy?" Viện Viện nổi giận đùng đùng lặp lại, tiện đà rống to "Tên hỗn đản nào lại không cho ta xuất môn!"
Nhiễm Hào dùng sức nén cười, "quan tâm" hỏi "Muội biết tại sao không?"
Viện Viện không phục quệt miệng, căm giận nói "Người ta chẳng qua là trong bụng có bảo bối, có gì đặc biệt hơn người! Cũng không phải sắp sinh ."
"Hắn quan tâm muội đó!" Nhiễm Hào trấn an nói "Huống chi, huynh thật sự rất khó tin rắng hắn nói không cho phép, muội liền thật sự không dám."
"Chàng rất hung hăng." Viện Viện phản bác nói "Còn có, chàng còn cấu kết với cha, mẹ đến xem muội, muội là thê tử người ta, không thể đối nghịch với trưởng bối!"
Mới là lạ! Trước kia cho dù ai hung hăng với nàng, nàng vĩnh viễn đều có thể ngoan độc hơn đối phương ba phần, nàng chưa từng biết sợ ai!
Trưởng bối? Ha! Ở trong mắt nàng, căn bản không có hai chữ này, nàng có quan tâm sao?
Hai huynh đệ lại dò xét liếc mắt một cái, Nhiễm Siêu cũng đi lên.
"Ái muội, thừa nhận đi! Muội thích muội phu, đúng không?"
Viện Viện trừng hắn liếc mắt một cái, cằm đột nhiên hết lên "Đúng thì thế nào? Huynh nghĩ rằng ta không dám thừa nhận sao? Vẫn giống như trước? Nói cho huynh biết, muội không dối trá như vậy đâu! Thích chính là thích, không thích chính là không thích, không được sao!"
Nhìn nàng rất giống muốn ăn thịt người, rống đến trên mặt hắn, Nhiễm Siêu thật sự nhịn không được phải lắc đầu thở dài.
"Thật không biết muội phu tại sao có thể nhịn được muội? Muội đẹp thì có đẹp, nhưng cái tính nóng nảy thật là làm người ta không dám khen." Hắn thật không rõ, nàng với các tỷ tỷ đều rất thân thiết, tại sao với các ca ca lại như “pháo” vậy.
Viện Viện mở trừng hai mắt, muốn nổi bão, Nhiễm Hào vội chen vào giữa hai người, hai tay ở vai hai người, dùng lực tách bọn họ ra.
"Được rồi, được rồi, hai huynh muội có cái gì từ từ nói?"
Viện Viện hừ hừ "Nhị ca chọc ta trước!"
"Ta chọc muội?" Nhiễm Siêu không biết nên khóc hay cười "Sao ta phải chọc muội ? Cùng lắm là hỏi muội một vấn đề mà thôi!"
Viện Viện hừ lạnh.
"Bộ dáng của huynh, ta rất không thích!"
Nhiễm Siêu không khỏi ngạc nhiên "Bộ dáng của ta..." Hắn phút chốc dừng lại, rồi sau đó nhún nhún vai "Quên đi, ta làm sao có thể kỳ vọng muội gả cho người ta sẽ thay đổi được!"
Viện Viện nhíu mày, khiêu khích hỏi lại "Sao ta phải thay đổi?"
"Vì sao?" Nhiễm Siêu quái dị nhìn chằm chằm nàng "Ái muội, không nên trách tam ca nói chuyện khó nghe, chính là, tính tình muội, rất dễ vô tình tổn thương đến muội phu, muội phải biết rằng, hắn...tình trạng của hắn không giống người khác!"
Nhiễm Hào cũng đặt tay lên vai Viện Viện, thành công ngừng cơn giận của Viện Viện, liền thấy một đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn.
"Ái muội, Tam ca của muội nói đúng ấy, phu thê ở chung, nếu có thể thông cảm cho nhau, huynh biết muội không thèm để ý muội phu không trọn vẹn, nhưng, nhìn ra được hắn rất để ý, cho nên, muội phải cẩn thận nói chuyện, đừng có không cẩn thận thương tổn hắn."
Viện Viện liếc hắn một cái, không nói chuyện, nhưng trên mặt vẻ giận dữ đã lui đi.
Có vẻ như nàng đã nghe lọt, Nhiễm Hào vội nắm chắc cơ hội, nói thêm vài lời với nàng "Lòng tự trong của nam nhân rất lớn, nhất là hắn, hắn đã bị thương tổn một lần, ở phương diện tình cảm đặc biệt mẫn cảm yếu ớt, muội tốt nhất nên cẩn thận một chút."
Viện Viện trầm mặc nhìn nhìn nhị ca, lập tức lại dựa vào cột, lại trầm tư một lát, rồi sau đó lộ ra nụ cười khổ.
"Kỳ thật muội đã rất cẩn thận rồi, nhưng mà... đôi khi..." Nàng dừng một chút "Nhưng mà, muội thật sự không hiểu, ở trong mắt muội, chàng thực sự là nam nhân xuất sắc mà! Rốt cuộc chàng có cái gì giống như tự ti?"
Nàng lắc đầu "Các huynh cũng biết muội luôn không thể tiếp thu, nhưng, muội không thể không thừa nhận, Dật Phàm tướng công là người thông minh nhất muội từng biết ... Ách! Mặc dù có thời điểm chàng quyết định là không thể lay chuyển được."
Nàng nhún nhún vai, cười cười "Hơn nữa, chàng rất dịu dàng, cũng rất thương yêu muội, còn có, huynh đừng nhìn vào bộ dạng hiện tại của chàng, kỳ thật chàng rất hài hước! Các huynh biết chàng lợi hại nhất là cái gì không?"
Nhiễm Hào không để ý lắm mỉm cười hỏi "Cái gì?"
Viện Viện thần bí đè thấp thanh âm cười "Bùi gia đều do chàng quản lý! Hơn nữa, ngay cả bàn tính chàng cũng không cần dùng! ‘Đáng sợ’ nhất chính là, chàng chỉ cần tùy tiện đảo lộn sổ sách một cái, mọi vấn đề sẽ bị thay đổi theo!"
Liên tiếp ba cái "Ác ", hai người tuy rằng không phải không biết gì về tính toán, hai huynh đệ Nhiễm thị lại giống như đứa trẻ hâm mộ tới chảy nước miếng.
"A! Cái này thật thực sự...vĩ đại !"
" Đương nhiên!" Viện Viện được hưởng lây vinh quang đắc ý nói.
Hai huynh đệ Nhiễm thị dò xét liếc mắt một cái, rồi sau đó bật cười "Nhìn muội đắc ý kìa, cũng không phải nói muội vĩ đại."
Viện Viện ưỡn ngực "Chàng là phu quân của muội!"
Hai huynh đệ cười không nói, Viện Viện đột nhiên đảo mắt nhìn phía thư phòng, một lát sau, nàng lại yếu ớt mở miệng.
"Nhưng làm muội động tâm lại là sự phẫn nộ cùng sự cô tịch bất lực của chàng, giống như là tìm kiếm một chút an ủi khi bị ủy khuất, khiến lòng muội chua xót, hy vọng có thể thay chàng trừ bỏ ác mộng, thậm chí muốn bảo vệ chàng, thương yêu chàng, khiến chàng hiểu được, muội vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ chàng."
Nàng than nhẹ "Muội thật sự đau lòng!"
Hai huynh đệ Nhiễm thị nghe xong, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thú vị lại cảm thán. Từ khi nàng xuất giá, cả nhà ai cũng vì tương lai của nàng mà toát mồ hôi lạnh một phen, không biết nàng tính tình mạnh mẽ như vậy, nếu gặp phải chuyện thì sẽ làm ra sai lầm gì! Lại không nghĩ rằng, nàng chẳng những không khiến cho nhà chồng loạn hết cả lên, ngược lại bên nhà chồng trên dưới ai cũng thích nàng
Thú vị nhất chính là, một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, kẻ hào hiệp tuấn tú nàng không cần, lại lọt mắt xanh một người không trọn vẹn! Hơn nữa, bọn họ nhìn ra được, có lẽ Viện Viện không rõ, nhưng nàng xác thực khiến mình trở thành một nữ nhân bị hãm sâu trong tình yêu.
Một người trời không sợ, đất không sợ, ở trước mặt cha ruột không biết thế nào là trên dưới, nhưng tại đây, nàng lại may mắn tìm được nam nhân khiến nàng động tâm, mà nàng, chỉ vì hắn mà khuất phục.
Nhiễm Hào chân thành chúc phúc vỗ vỗ nàng, ngữ điệu mềm nhẹ nói: "Muội đã đau lòng vì hắn, vì hắn tốn nhiều tâm tư cũng là đúng! Chỉ cần cẩn thận không thương tổn tim của hắn, các người có thể dắt tay mỹ mãn cả đời ."
Viện Viện lườm hắn một cái "Muội nói rồi, muội đã rất cẩn thận rồi, không phải sao? Nhưng mà, chỉ cần một ngày chàng không tin là muội thật sự thích chàng, chàng sẽ thêm một ngày không yên tâm, như vậy ngày tháng rất khó trôi qua!"
"Vậy nghĩ biện pháp làm cho hắn tin tưởng muội là thật tâm yêu hắn thôi!" Nhiễm Hào mở lời thấm thía "Với sự thông minh của muội, huynh tin tưởng muội có thể làm được, tuy rằng cần dùng nhiều tâm tư một chút, nhưng muội phải làm được!"
"Vô nghĩa!" Viện Viện lại lườm hắn một cái "Muội đương nhiên biết nên làm như thế nào, nhưng mà..." Nàng cắn cắn môi dưới "Quên đi, muội sẽ tự mình nghĩ cách."
Nhiễm Hào vuốt cằm "Được, vậy bây giờ muội có thể nói cho chúng ta biết, lần này muội bảo chúng ta đến, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Viện Viện lười nhác nhún vai, lập tức nhanh chóng đem sự tình đơn giản tự thuật một lần, rồi sau đó nói lời kết thúc "Muội đã lừa Long Thiên Sinh làm muội bị thương, cứ như vậy, hắn chỉ cần biết rằng Nhiễm gia bảo thật sự có người tới thăm muội, sẽ phải chạy trốn so với bay còn nhanh hơn, dù sao chúng ta cũng xem như thân thích, thấy thế nào, người ta đều đã cho rằng là hắn đuối lý chứ không phải bị thương. Kể từ đó, hẳn là sẽ không có thời gian ứng phó muội."
Nàng thở dài "Huống chi, Dật Phàm tướng công vẫn không cần muội thay chàng báo thù, một mình cũng không thể diễn cái gì rồi!"
Nhiễm Hào cẩn thận nghĩ "Huynh đã hiểu, chính là, vì để an toàn...chúng ta vẫn sẽ đi tới Tân gia cùng Bách gia, nếu Long Thiên Sinh ở đó, huynh sẽ tìm hắn nói chuyện, hoặc là xem hai nhà kia còn muốn làm ra cái trò gì. Nghe muội nói như vậy, ả Tân Nhược Tuyết kia, là kẻ gian trá giảo hoạt, không thể không đề phòng."
"Còn có..." Nhiễm Siêu liếc Nhiễm Hào một cái, không thể không nói ra một chuyện có thể xảy ra khiến mọi chuyện phức tạp "Thiếu Thành có thể cũng tới."
Viện Viện sửng sốt, cả kinh kêu lên "Tô đại ca? Hắn tới làm gì?"
Nhiễm Siêu liên tục thở dài "Hắn từ sa mạc trở về, biết muội xuất giá, điên cuồng một chút, sau đó chợt nghe nói hắn trốn tránh cả ngày uống rượu say, xem ra, hắn đối với muội thật rất thâm tình."
Viện Viện ảo não ai thán một tiếng "Nhị tỷ sao vậy! Tỷ ấy sao lại không lợi dụng..."
"Có, Lan Lan cũng tận lực đi làm bạn với hắn, an ủi hắn, nhưng..." Nhiễm Hào lắc đầu "Thiếu Thành mất hết hy vọng, hắn cả ngày cùng Lan Lan nói về muội, khiến cho Lan Lan đều bắt đầu hối hận vì sao không phải là muội ấy tới đây, để cho muội cùng Thiếu Thành ở cùng nơi!"
"Trời ạ!" Viện Viện chịu không nổi xem thường "Muội căn bản không có ý với Tô đại ca! Với muội, hắn cùng lắm chỉ là ca ca mà thôi!" Nói xong, nàng hung hăng trừng Nhiễm Hào "Huynh, tại sao phải cho hắn biết huynh tới đây?"
"Cái này không thể trách chúng ta!" Nhiễm Hào bất đắc dĩ khoanh tay "Còn không phải nha đầu Vân Vân kia không cẩn thận nói ra, chúng ta vốn muốn tránh hắn, mà khi hắn biết, cũng muốn đến xem muội, chúng ta không muốn hắn tới quấy rầy muội, đành phải lén chạy tới, nhưng mà ta có dự cảm, hắn nhất định sẽ đuổi theo sau!"
Viện Viện trầm ngâm trong chốc lát.
"Hắn tới cũng không sao! Dù sao muội đã là người Bùi gia, chỉ cần nhị tỷ thông minh một chút, đi theo hắn, muội cũng dễ ứng phó."
"Hẳn là như vậy! Lan lan gần đây vẫn đều đi theo hắn."
"Được rồi! Muội gọi người đưa hai người tới phòng khách" Viện Viện nói xong, dẫn đường sải bước đến viện phía đông "Tiếp theo nên làm gì, các huynh tự mình hành động đi! Dù sao Dương Châu, các huynh cũng đã từng tới, không cần ta dẫn đường . Nếu không, kêu Tôn Ngọc đi cùng cũng được, Dương Châu hắn xa lạ gì! Hắc hắc, phải tiếp tục đi về phía phòng của Dật Phàm tướng công hạ thêm một chút công phu!"
Viện viện rốt cục biết cảm giác của Tôn Ngộ Không bị đè ở dưới chân núi là gì!
"Dật Phàm tướng công, như vậy rất chán, chàng cho ta ra ngoài chơi đi mà!" Viện viện làm nũng cùng cầu xin nói
"Nếu không, chàng dẫn ta đi."
Bùi Dật Phàm bất động liếc nàng một cái "Mẹ nói có bầu nên ngoan ngoãn ở nhà không được chạy lọan khắp nơi, nàng không tin, có thể tự mình đi hỏi mẹ!"
Vì thế...
"Mẹ, bây giờ còn sớm mà!" Viện Viện vỗ vỗ bụng bằng phẳng "Cho con đi ra ngoài một chút thôi!"
Bùi lão phu nhân tựa hồ có điểm kinh ngạc "Sao con không nói với Dật nhi?"
Viện Viện ngẩn người "Chính Dật Phàm tướng công nói là mẹ nói, muốn con ở nhà không được chạy loạn khắp nơi, không phải sao?"
Bùi lão phu nhân "Ai!" một tiếng "Không phải cái này, là ta bảo Dật nhi, lúc trước ta hoài thai nó, mẹ chồng ta muốn ta ngoan ngoãn ở nhà không cho chạy loạn." Bùi lão phu nhân vô tội lại hiền lành nhìn người trước mắt ngạc nhiên "có lòng tốt" đề nghị nói "Không bằng con đi tìm cha của nó đi! Dật nhi luôn luôn nghe cha nó."
Cho nên...
"Cha! Con của người rất vô lý!" Viện Viện vừa thấy Bùi Trọng Hồ, liền giống Mẫu Đơn kiện cáo "Nhanh đi giáo huấn chàng!"
Bùi Trọng Hồ cũng tốt bụng hiền lành, nuông chiều cười hỏi "Làm sao vậy? Dật nhi làm sao lại khi dễ con?"
"Chàng không cho con xuất môn!" Viện Viện nũng nịu oán giận, chờ mong Bùi Trọng Hồ lấy roi quất mông Bùi Dật Phàm, khiến chàng nghe lời.
Bùi Trọng Hồ lại giống thê tử mình, cũng là một bộ dạng vô tội khó hiểu "Nga! Thật vậy không? Vì sao?"
Này, dường như đã biết rõ còn hỏi!
Viện Viện híp mắt, nội tâm vừa chuyển, lập tức lại bày ra khuôn mặt ủy khuất ai oán, thống khổ nhìn Bùi Trọng Hồ.
"Viện Viện hiện tại chỉ mới vừa mang bầu, hoạt động còn tự tại, chàng lại không cho Viện Viện đi ra ngoài, chuẩn bị đem Viện Viện nhốt trong phủ tận đến khi sinh mới thôi, chỉ sợ đến lúc đó, Viện Viện đã buồn chết rồi!"
Bùi Trọng Hồ đồng tình gật gật đầu, Viện Viện trong lòng vui vẻ, nghĩ có hi vọng ra ngoài rồi, lại không dự đoán được, Bùi Trọng Hồ mới gật hai cái, lại bắt đầu lắc đầu.
"Cái này, chỉ sợ ta không giúp được gì. Con là thê tử của Dật nhi, cha thật sự không thể nói, nếu không người ta sẽ nói xấu ta."
Nói nhảm? Đây là đang nói nhảm cái gì vậy?
Viện Viện hồ nghi nhìn vẻ mặt lực bất tòng tâm của Bùi Trọng Hồ một lúc lâu, mới lại thử “giãy dụa" một lần cuối cùng.
"Nhưng mà, cha, người có thể đề nghị với Dật Phàm tướng công một chút cũng được!"
Bùi Trọng Hồ vẫn lắc đầu.
"Con nên tìm Dật nhi thương lượng một chút đi! Nó cũng không phải không để ý tới con, không phải sao?"
Mới là lạ!
Bởi vậy, đi một vòng, nàng lại quay về điểm xuất phát!
"Dật Phàm tướng công, mẹ nói đấy không phải ý của bà!"
"Có, mẹ nói với ta như vậy." Bùi Dật Phàm chắc chắc nói.
"Không phải! Dật Phàm tướng công, mẹ nói, đó là khi mẹ hoài thai chàng, mẹ chồng của mẹ nói như vậy." Viện Viện một mặt cãi lại, một mặt nghĩ mình từ khi nào lại nhẫn nại tới vậy?
Bùi Dật Phàm buông sổ sách, vô cùng khoan dung hít một hơi.
"Viện Viện, vậy không phải là mẹ ám chỉ ta sao, mẹ ngại nói cho ta biết nên như thế nào chiếu cố thê tử của ta, cho nên mới nhắc nhở ta như vậy!"
"Nhưng mà, mẹ còn kêu ta đi tìm cha nói cho cha!"
"Nga?" Bùi dật phàm liếc nàng "Cha nói với nàng như thế nào?"
"Cha nói..." Viện Viện có điểm nhụt chí ngồi xuống án thư "Ta tự tới nói cho chàng."
Bùi Dật Phàm giơ lên ánh mắt thắng lợi "Đó không phải là, cha biết câu trả lời của ta là gì, đương nhiên cho nàng hỏi tới ta." Nói xong, hắn lại muốn xem sổ sách "Tốt lắm, cứ như vậy, mẹ và cha đều không tán thành cho nàng xuất môn, nàng liền nhận mệnh đi!"
Một chút giận dữ phút chốc bùng lên, Viện Viện tựa hồ tức giận muốn phun lửa, hai tròng mắt vừa chuyển, nàng lại kiềm chế tính tình năn nỉ.
"Nhưng mà Dật Phàm tướng công, các huynh và tỷ tỷ ta khó có cơ hội tới đây, chàng cũng không thể không cho ta chiêu đãi họ chứ?"
"Có ta giúp nàng chiêu đãi là được, huống chi, bọn họ nói có việc phải làm, không cần người cố ý làm bạn, hơn nữa, bọn họ trước kia cũng đã từng tới, đối Dương Châu rất quen thuộc." Bùi Dật Phàm thản nhiên nói "Cho dù nàng muốn đích thân chiêu đãi, ở trong phủ mở tiệc cũng là điều có thể, không cần ra ngoài. Phải biết rằng, thê tử người bình thường, khi người nhà mẹ đẻ tới, cũng đều là ở nhà chồng tiếp đón."
Viện Viện cắn môi dưới, hai tròng mắt rốt cục bắt đầu toát ra đốm lửa.
"Nhưng mà, chàng muốn ta ở trong phủ để làm gì? Như vậy cả ngày không có việc gì, lúc ẩn lúc hiện, ta sớm muộn gì cũng sẽ buồn chết!"
"Nàng có thể đọc thơ, vẽ tranh..." Bùi Dật Phàm liếc nàng một cái "Không phải nàng thích chơi cờ sao? Ta sẽ tận lực cùng nàng."
Nghe vậy, Viện Viện trở mình xem thường "Xin chàng, ta cũng không thể suốt ngày chơi cờ đúng không?"
Bùi Dật Phàm múa bút ở trên sổ sách một cái ký hiệu, cũng không ngẩng đầu lên nói "Nàng muốn làm gì ta cũng đều có thể tận lực thỏa mãn nàng."
Viện Viện trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng, ai ngờ Bùi Dật Phàm lại đúng lúc nói thêm một câu.
"Chỉ cần là ở trong phủ."
Được, dừng ở đây, đủ rồi! Viện Viện quyết định, nàng không bao giờ...nhẫn nại nữa, mới nhường hắn ba phần, hắn đã nghĩ đến việc trèo lên đầu của nàng!
Viện Viện hung tợn nhìn chằm chằm Bùi Dật Phàm "Không quan tâm chàng có đáp ứng hay không, ta muốn xuất môn, ai ngăn cản được ta?"
Chỉ cần là người quen biết Viện Viện đều hiểu, sắc mặt nàng hiện tại đại biểu cho —— ai dám chọc nàng, chính là ngại mạng sống quá dài!
Nhưng, Bùi Dật Phàm không biết, cũng không phải hắn không đủ hiểu nàng, mà là hắn căn bản không có ngẩng đầu nhìn nàng.
Hắn trầm mặc, Viện Viện tức giận cũng khiến không khí trở nên năng nề, nàng bất an thấy một đám mây đen trên đầu Bùi Dật Phàm, nàng tuy không thấy ánh mắt của hắn, nhưng nàng dường như có thể xác định, mặt hắn nhất định lại thành trái mướp đắng rồi!
Quả nhiên...
"Tùy nàng, nàng vui là tốt rồi."
Quên đi! Nàng đầu hàng! Hãy để cho ngũ chi sơm úp nàng lại đi! (2)
(2) Chính là vụ Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung thiên đình đành phải xin Phật Thích Ca Mâu Ni giúp đỡ. Phật đánh cuộc với Ngộ Không rằng Ngộ Không sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật được, nếu Phật thua thì xin dâng cả Thiên giới cho Ngộ Không. Ngộ Không tự tin vì có thể nhào lộn một cái trên một vạn tám ngàn dặm, đã đồng ý. Ngộ Không nhảy xa và đi đến một nơi xa lạ như là nơi tận cùng của trời đất. Xung quanh chỉ có năm cây cột, Ngộ Không tưởng rằng mình đã đi đến tận chân trời và viết tám chữ Tề Thiên Đại Thánh đáo thử nhất du trên cột ở giữa rồi tiểu tiện xuống gốc cột thứ nhất. Hớn hở, Ngộ Không bay trở lại lòng bàn tay của Phật, Phật bảo Ngộ Không quay lại. Thì ra Ngộ Không đã viết trên ngón tay của Phật, cho nên chưa ra khỏi lòng bàn tay. Ngộ Không thua cuộc, tìm cách trốn chạy, nhưng Phật úp lòng bàn tay và nhốt Ngộ Không lại dưới một dãy núi Ngũ Hành Sơn. Ngộ Không bị đè dưới núi 500 năm.
Ý ở đây chính là Viện Viện chịu bị nhốt trong phủ :v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.